Tynnyl Shop

Thân phận Vương phi này, ta không cần nữa (Chương 3-6)

Nguyễn Phương Minh
Ngày 23/05/2025

3

Phó Tụng sững sờ, không thể tin mà nhìn thị vệ:

“Ngươi… nói gì?”

Thị vệ toàn thân run rẩy vì đau, nhưng vẫn gắng gượng thuật lại toàn bộ sự việc:

“Chúng thuộc hạ chia làm hai đường để hộ tống Vương phi, nhưng số lượng sơn tặc quá đông. Mũi tên lạc bắn trúng ngựa, ngựa hoảng loạn lôi cả xe lao xuống vực… Vương phi không kịp thoát thân.”

Phó Tụng ngây người đứng lặng, bỗng chốc hất tung tất cả trang sức trên bàn:

“Nói bậy! Bản vương đã nói rõ là sẽ cùng nàng đi tuần trang, sao nàng có thể đi một mình!”

“Dù có đi một mình, cớ gì chẳng có ai đến bẩm báo với bản vương một lời?”

Cơn thịnh nộ bất ngờ của chàng khiến ai nấy đều chết lặng.

Không khí như đặc quánh lại, cuối cùng có một tiểu đồng trong phủ vùng ra khỏi kiềm chế, quỳ sụp xuống trước mặt Phó Tụng:

“Vương gia! Vương phi chờ người cả một ngày trong phủ, đến tận khi trời tối vẫn chưa thấy người về, nên mới một mình lên đường.”

“Trước khi đi còn sai tiểu nhân đến bẩm báo, nhưng vừa đến thì bị thị vệ ngăn lại, nói là…”

Phó Tụng mặt mày u ám, quát lớn:

“Nói gì?!”

“Rằng Vương gia đang cùng người trong lòng chọn trân bảo, không được kẻ nào quấy rầy.”

Ánh mắt Phó Tụng sắc lạnh, nhìn chằm chằm thị vệ bên cạnh:

“Bản vương khi nào từng nói ra lời như thế?”

Giọng chàng đầy tức giận, bước lên tặng cho thị vệ kia một quyền:

“Nói!”

Thị vệ mặt mày tái mét, quay sang nhìn Trương Nhược Y:

“Vương gia, là… là nhị tiểu thư nói, tiểu nhân tưởng thật nên mới ngăn lại. Tiểu nhân thật sự không biết sẽ thành ra thế này!”

Trương Nhược Y thấy thị vệ đã chỉ ra mình, vội đổi sang bộ dạng đáng thương như ngọc:

“Vương gia, thiếp chỉ là luyến tiếc thời gian được chàng bầu bạn, thiếp nào ngờ tỷ tỷ lại xảy ra chuyện… Xin chàng đừng trách thiếp…”

Phó Tụng không nói một lời, nắm chặt cổ tay nàng, giật phắt chiếc vòng ngọc phỉ thúy xuống, siết chặt trong lòng bàn tay, quay người rời đi.

Đây là lần đầu tiên chàng thực sự nổi giận với Trương Nhược Y.

Chàng nắm lấy chiếc vòng, chà xát trong tay, cố nén nỗi hoảng loạn dâng trào trong lòng, lập tức phi ngựa tới nơi vực sâu.

Binh lính đã thắp sáng cả đáy vực bằng đuốc, gần ngàn người triển khai cuộc tìm kiếm như trải lưới, không bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào.

Cho đến khi, vài binh sĩ dìu theo một nữ tử toàn thân đầy thương tích xuất hiện.

Ánh mắt Phó Tụng bừng sáng, lập tức chạy tới ôm nàng vào lòng:

“Nhược Âm, nàng làm ta sợ chết khiếp! Có bị thương chỗ nào không? Có chấn thương ở đâu không?”

Nữ tử trong lòng chàng khẽ run lên, toàn thân tràn đầy kinh hoàng và sợ hãi.

Nàng cố sức đẩy chàng ra, quỳ sụp xuống đất, nước mắt tuôn rơi như mưa:

“Vương gia… người nhận lầm rồi.”

“Vương phi nương nương, nàng…”

Nàng run rẩy rút từ trong lòng ra một mảnh lụa nhuốm máu, run tay dâng lên trước mặt Phó Tụng.

Cơn hoảng hốt trong lòng Phó Tụng như thủy triều cuồn cuộn, tràn lên từng tấc da thịt.

Chàng theo bản năng, không muốn đưa tay đón lấy tấm lụa rách nát đó.

Nhưng tay chàng vẫn không dừng lại, siết chặt mảnh vải nhuốm máu trong lòng bàn tay.

Chàng run rẩy vuốt nhẹ những dấu máu cùng hoa văn thêu trên đó.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

 

Chàng nhận ra rồi.

Hôm nay, Vương phi của chàng mặc đúng bộ xiêm y này.

“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?! Vương phi của bản vương đâu rồi!”

Phó Tụng đột nhiên giận dữ, vươn tay bóp chặt cổ nữ tử kia: “Có phải ngươi giấu Vương phi đi rồi không? Mau nói! Ngươi muốn gì? Vàng bạc, địa vị, bản vương đều có thể cho ngươi!”

Nữ tử thở dốc gian nan, lệ tuôn như mưa:

“Vương gia… Vương phi đã… đã không còn nữa!”

“Đã không còn…”

Bốn chữ ấy rơi vào tai Phó Tụng, chẳng khác gì búa tạ nện thẳng vào đầu, đau đến ong ong.

Chàng loạng choạng, rồi vô lực ngồi phịch xuống đất, chỉ vào nữ tử:

“Ngươi… ngươi đã thấy Vương phi sao?”

Nữ tử lệ tuôn không ngớt, liên tục lắc đầu:

“Nô tỳ là nha hoàn hồi môn của Vương phi nương nương, vẫn luôn thay người quản lý sản nghiệp và điền trang.”

“Lần này phụng lệnh Vương phi đến tiếp ứng, nào ngờ giữa đường gặp phải sơn tặc.”

“Nô tỳ tận mắt thấy xe ngựa lăn xuống vực, liền lập tức dẫn người xuống dưới tìm kiếm tung tích Vương phi. Nhưng dưới vực là rừng núi rậm rạp, lại có sương mù dày đặc, việc tìm kiếm vô cùng gian nan, mà lửa đuốc còn dẫn dụ mãnh thú kéo đến.”

“Mãi đến khi binh lính của triều đình đến nơi, mới có thể dọn sạch thú dữ, tiếp tục tìm người.”

“Chỉ là…”

Nữ tử nói tới đây lại nấc lên khóc:

“Nô tỳ thấy một con hổ lớn miệng đầy máu đang xé ăn vật gì đó, cố gắng xua đuổi nó đi để xem xét, nào ngờ nó lại ngậm lấy thi thể kia mà bỏ chạy. Chỉ còn sót lại một mảnh xiêm y…”

“Vương gia… Vương phi nương nương đã… đã đi rồi!”

Sắc mặt Phó Tụng trắng bệch, nghe xong những lời ấy chỉ cảm thấy đất trời đảo lộn, tim như bị ngàn kim đâm xuyên, cả người lạnh lẽo như ngâm mình trong băng tuyết.

Chàng muốn nắm lấy điều gì đó, ngón tay khẽ động, nhưng rốt cuộc chỉ có thể siết chặt mảnh vải đẫm máu trong tay.

Màu đỏ thẫm phủ kín trước mắt Phó Tụng, giây khắc tiếp theo, chàng liền mất đi tri giác, ngã xuống bất tỉnh.

Chúng thị vệ hoảng loạn, lập tức đỡ lấy thân thể chàng:

“Mau! Mau đưa Vương gia hồi phủ! Thỉnh thái y gấp!”

4

Phó Tụng nằm tựa nơi giường, sắc mặt nhợt nhạt.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, mà chàng đã gầy sọp đi không ít.

Tiểu đồng bên cạnh dâng lên một phong thư:

“Vương gia, là thư mà gia nhân tìm thấy khi thu dọn thư án của Vương phi.”

Nét chữ tiểu khải trên phong bì chàng quen thuộc đến rợn người, quen đến mức khiến tim run rẩy. Trong khoảnh khắc, chàng không biết có nên mở ra xem chăng.

Trầm ngâm một thoáng, như hạ quyết tâm, Phó Tụng xé phong thư, từng chữ từng chữ chăm chú đọc.

“Vương gia, khi viết lá thư này, lòng thiếp muôn phần ngổn ngang.”

“Khi xưa Thẩm Ung hủy hôn, thiếp trở thành trò cười cho khắp kinh thành. Kẻ người đồn rằng thiếp mang trọng bệnh, nên mới bị nhà chồng khinh rẻ.”

“Chàng có lẽ chẳng biết, khi chàng tới cầu thân, thiếp đang đứng dưới dải lụa trắng, định kết thúc sinh mệnh. Chính lời cầu hôn của chàng đã cứu vớt thiếp, để thiếp không đến nỗi chết thảm.”

“Với thiếp, chàng là cứu thế, là cọng rơm cuối cùng giữa biển sâu, là ánh sáng rọi vào đêm đen. Thiếp yêu chàng, kính trọng chàng, từng nghĩ cả đời này sẽ cùng chàng đồng tâm bạch thủ.”

“Nhưng không ngờ, một buổi gia yến đêm Trung thu đã phá nát tất cả mộng tưởng của thiếp về tình yêu.”

“Thiếp đã biết rõ hết thảy. Thì ra thiếp là chướng ngại trên con đường hạnh phúc của Trương Nhược Y, nên chàng mới cưới thiếp vào phủ. Biết rõ rồi, thiếp không trách chàng, cũng chẳng hận chàng.”

“Vì chàng từng là ân nhân cứu mạng của thiếp. Nhưng… vì sao chàng lại lấy trộm vật kỷ niệm duy nhất mà mẫu thân để lại cho thiếp, rồi đưa nó cho Trương Nhược Y? Còn không cho thiếp hỏi thêm một lời?”

“Thiếp mệt rồi. Thiếp muốn về trang trại tĩnh tâm đôi chút. Khi trở lại, chúng ta hãy hoà ly đi. Thiếp sẽ rời khỏi vĩnh viễn, thành toàn cho các người. Chuyện ân oán tình thù giữa chàng và nàng ấy, từ nay không còn liên quan gì đến thiếp nữa.”

“Phó Tụng, nhớ ghi tên mình lên tờ hoà ly thư.”

Tay Phó Tụng run bần bật, thư run theo, một tờ giấy hoà ly cũng chậm rãi rơi xuống đất.

Chàng sững sờ nhìn chằm chằm vào tờ giấy ấy, như hóa đá, mãi chẳng thể hoàn hồn.

Lúc hoàng đế bước vào, liền thấy cảnh tượng như vậy.

Ngài thở dài, nhặt tờ hoà ly thư, nhét vào tay Phó Tụng:

“Hòa ly đi. Đây là nguyện vọng cuối cùng của nàng ấy trước khi qua đời.”

Cảm xúc mà Phó Tụng gắng gượng mấy ngày rốt cuộc sụp đổ.

Đôi mắt đỏ như máu, chàng gục xuống giường, đấm mạnh vào chăn đệm không ngừng:

“Nàng ấy làm sao biết được?! Ai… ai đã nói cho nàng ấy?!”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

 

Cung nữ theo sau hoàng đế tiến lên, quỳ rạp nơi đất, giọng nghẹn ngào nói:

“Vương gia, ngày Trung thu ấy, Vương phi nương nương có tới Tử Thần điện tạ ân, chính tai người nghe được mọi chuyện. Hôm ấy…”

“Nương nương khóc rất thương tâm.”

Phó Tụng nghiến răng, lệ rơi không ngớt.

Chàng nhớ lại đêm ấy ta một mình đứng trong Ngự hoa viên đón gió thu lành lạnh, khóe mắt như ngấn lệ.

5

Tin Vương phi Nhiếp Chính Vương qua đời chấn động khắp kinh thành, kèm theo đó là mối tơ vò tình cảm giữa mấy nhà cũng bị truyền ra ngoài.

Trong một thời gian ngắn, phủ Nhiếp Chính Vương, phủ Kế Ninh hầu cùng Trương phủ đều bị lời đồn bủa vây, trên triều đình cũng dấy lên sóng gió, tấu sớ luận tội rơi xuống như tuyết.

Bách tính xôn xao bàn tán về nguyên nhân cái chết của ta, lời đồn bay đầy trời, thậm chí còn xuất hiện vô số bản thoại bản với nhiều dị bản khác nhau.

Có bản viết rằng, Trương Nhược Y qua lại với hai người nam nhân, câu kết với Thẩm Ung – thế tử Kế Ninh hầu – cùng Phó Tụng – Nhiếp Chính Vương, hợp mưu bức chết ta.

Lại có bản nói, ta bị Phó Tụng hành hạ đến tột độ, không chịu nổi sỉ nhục mà tự tận.

Đợi đến khi những bản thoại truyền đến Giang Nam thì mùa đông đã ghé tới.

Khí hậu Giang Nam ấm áp, mùa đông cũng dịu dàng như xuân, ẩm mà dễ chịu.

Ta cùng nha hoàn A Mãn ngồi trong sân, đang cùng ngoại tổ phụ kể lại chuyện vụng dại thuở ấu thơ.

Người thị nữ năm xưa đứng trên vách đá báo tin ta đã chết cho Phó Tụng, cuối cùng cũng đã đuổi đến Giang Nam.

Nàng nheo mắt cười nhìn ta: “Tiểu thư, A Lan không làm hỏng đại sự!”

Ta cười, nhét hạt óc chó hổ phách vào miệng nàng: “Cực khổ ngươi rồi, A Lan!”

A Lan nhai hạt, vừa cười vừa kể lại chuyện trong kinh mấy tháng qua:

“Mấy tháng nay, Nhiếp Chính Vương như kẻ điên, ngày đêm đến vực sâu tìm người, thấy hổ liền mổ bụng, nói nhất định phải tìm được Vương phi, sống thấy người, chết thấy xác.”

Ta kinh ngạc nhướn mày: “Thật là điên rồ, con hổ kia có tội gì chứ.”

A Lan nhún vai: “Tiểu đồng hầu bên cạnh nói, Vương gia không dám ngủ, cứ ngủ là gặp ác mộng, lần nào cũng khóc gọi tên tiểu thư.”

“Chàng bỏ bê triều chính, Hoàng Thượng bất đắc dĩ phải sai thái y trông chừng, thấy có dấu hiệu mộng mị liền châm kim cho bất tỉnh, mới giữ được chàng khỏi phát điên.”

Ta cười hờ hững: “Vậy thật đáng tiếc, ta dốc lòng giả chết vì thành toàn cho chàng, ai ngờ lại khiến chàng sống không nổi.”

A Lan cười, chuyển sang chuyện khác:

“Không chỉ vậy, Thẩm Ung và Trương Nhược Y cũng diễn ra một vở kịch hay.”

Ta lập tức sáng mắt, kéo tay A Mãn mang trà cùng điểm tâm tới: “Bọn họ sao rồi? Mau kể kỹ càng!”

A Lan nhấp một ngụm trà, cười nói:

“Chiếc phát quán đông châu mà Vương gia chuẩn bị cho Trương Nhược Y bị tiểu nhị ở tửu lâu nhìn thấy, lại thêm lời đồn sau cái chết của tiểu thư, dân gian truyền tai nhau, gần như khớp hết sự thật.”

“Thẩm Ung cho rằng Trương Nhược Y lăng loàn ong bướm, lập tức viết hưu thư đuổi nàng ra khỏi nhà.”

“Trương Nhược Y lại chẳng sợ gì, cầm hưu thư liền chạy đến cổng phủ Nhiếp chính, trước mặt bá tánh kinh thành thổ lộ chân tình, nói nguyện gả cho Vương gia làm chính thê. Chỉ tiếc bị thị vệ phủ vương gia đánh đuổi đi rồi.”

Ta trầm mặc hồi lâu, có phần không nhìn rõ cục diện nữa.

Nhưng nghĩ lại thì, ta cũng chẳng buồn phân tích.

Nay ta đã cách xa kinh thành, chẳng muốn để những chuyện thị phi nhiễu loạn quấy rầy cuộc sống.

Sau khi thỏa mãn tò mò, ta liền sai A Lan đi nghỉ, còn bản thân thì tiếp tục xử lý sản nghiệp ở Giang Nam.

Ngoại tổ gia là thương hộ đứng đầu Giang Nam, sản nghiệp trải rộng khắp thiên hạ, chỉ tiếc mẫu thân ta là nữ nhi duy nhất trong đời người.

Mẫu thân mất sớm, toàn bộ sản nghiệp đều giao vào tay ta.

Kể từ khi đến Giang Nam, ta bắt đầu theo ngoại tổ học hỏi, dần dần nắm lấy quyền điều hành, để người vui sống tuổi già.

Ban đầu cảm thấy cực nhọc, nhưng sau khi làm quen, nhìn bạc trắng chảy vào từng ngày, trong lòng chỉ còn niềm vui và hứng khởi.

Ta thậm chí nghĩ rằng, nửa đời sau sống cùng ngân lượng cũng không tệ.

Chỉ là ngoại tổ không cho ta buông lòng như thế.

Đến sinh thần của ta, người ra vẻ thần thần bí bí, nói chuẩn bị một phần lễ vật.

Người kéo ta đến tiền sảnh, ta liền bắt gặp một thiếu niên phong lưu tuấn tú.

Thiếu niên thấy ta thì nhoẻn cười rạng rỡ, khom người hành lễ:

“Trương tỷ tỷ, hảo.”

Ta bị ánh dương rực rỡ trong ánh mắt chàng làm chấn động, hồi lâu chưa hoàn hồn.

Chàng tiến thêm hai bước, cúi đầu nhìn ta:

“Trương tỷ tỷ?”

Ta hít sâu một hơi, lùi lại một bước, nghiêng đầu tránh ánh mắt sáng như sao trời của chàng, quay sang hỏi ngoại tổ:

“Ngoại tổ, vị này là…?”

 

Scalp Salt Detox

Nguyễn Phương Minh
|
Ngày 12/05/2025

"𝐒𝐜𝐚𝐥𝐩 𝐬𝐚𝐥𝐭 𝐝𝐞𝐭𝐨𝐱" (tẩy da đầu bằng muối) là một quy trình chăm sóc da đầu chuyên sâu, thường xuất hiện trong các spa hoặc...

Xem thêm

Xu hướng mĩ phẩm vi sinh

Nguyễn Phương Minh
|
Ngày 12/05/2025

“Mỹ phẩm vi sinh sẽ là tương lai của chăm sóc da hiện đại” – theo chuyên gia da liễu Dr. Whitney Bowe (Mỹ), người...

Xem thêm

Trị Mụn Tại Nhà – Sau Kì Nghỉ Dài

Nguyễn Phương Minh
|
Ngày 30/04/2024

  Mụn sẽ xuất hiện khi lỗ chân lông bị tắc nghẽn. Bã nhờn, mồ hôi, vi khuẩn, bụi bẩn tích tụ lại không thoát ra...

Xem thêm

Phương pháp chăm sóc da Skin Cycling

Nguyễn Phương Minh
|
Ngày 01/03/2023

Skin cycling – Vòng lặp dưỡng da được cho là phương pháp dưỡng da mới mẻ, tối ưu và vì thế tạo hiệu ứng kích...

Xem thêm

Dự đoán xu hướng dưỡng da năm 2023

Nguyễn Phương Minh
|
Ngày 24/02/2023

Năm 2022 đã khép lại, thị trường mĩ phẩm và các diễn đàn dưỡng da đã chứng kiến những sự chuyển mình của lĩnh vực...

Xem thêm

Tóc sâu - nguyên nhân và cách xử lí

Nguyễn Phương Minh
|
Ngày 08/02/2023

Khi phát hiện có tóc sâu hay còn gọi là tóc ngứa, nhiều người thường chọn cách nhổ bỏ nhưng đây không phải là giải...

Xem thêm

NHẬN NGAY KHUYẾN MÃI VÀ BÀI VIẾT HAY NHẤT TỪ TYNNYL

icon icon icon

Giỏ hàng