Tynnyl Shop

Thân phận Vương phi này, ta không cần nữa (Chương 1-3)

Nguyễn Phương Minh
Ngày 23/05/2025

Đêm trước ngày thành thân, vị hôn phu của ta đột nhiên tuyên bố muốn cưới muội muội cùng cha khác mẹ của ta.

Khắp kinh thành, ai nấy đều chê cười ta không bằng muội ấy.

Thế nhưng sáng hôm sau, Nhiếp Chính Vương Phó Tụng lại mang theo thánh chỉ bước vào cửa phủ, đường đường chính chính cầu hôn, nói muốn cưới ta làm chính thê.

Ta gả cho chàng, mỗi ngày đều chăm lo việc lớn việc nhỏ trong phủ, kính chồng dạy con, gắng sức trở thành một Vương phi xứng đáng với thân phận Nhiếp Chính Vương của chàng.

Cho đến nửa năm sau, ta cùng Phó Tụng vào cung dự yến tiệc Trung Thu. Đây không phải lần đầu ta tham gia kiểu yến hội thế này, nên không tránh khỏi cảm thấy nhàm chán. Sau vòng dâng lễ chúc tụng và vài tiết mục ca múa, Hoàng Thượng lấy cớ cần bàn chính sự, truyền Phó Tụng tới ngự thư phòng, ta bèn cùng tì nữ bỏ ra ngoài đi dạo. Trăng rằm sáng vằng vặc, như phủ bạc lên cảnh vật. Mải mê ngắm nhìn, ta thơ thẩn chậm bước về hướng vườn ngự uyển. Đang đi thì bất chợt lại nghe thấy có tiếng người trò chuyện phía sau giả sơn. Định rời đi thì ta nhận ra giọng nói quen thuộc – là của phu quân ta – Nhiếp Chính Vương Phó Tụng, và người kia – lại là Hoàng Thượng.

Người đang tức giận trách mắng Phó Tụng, giọng đầy tiếc nuối:

“Ngươi là Nhiếp Chính Vương, muốn cưới một Trương Nhược Y có gì khó? Vậy mà lại vì nàng, cam tâm tình nguyện cưới người tỷ tỷ mà nàng chán ghét, chỉ để nàng được sống yên vui? Đáng không?”

Phó Tụng nâng chén, khẽ cười khổ:

“Quyền thế không đổi được tình yêu của nàng, nhưng ít nhất có thể dọn sạch chướng ngại trên đường nàng đi đến hạnh phúc. Với thần, thế là đủ rồi.”

Nghe đến đây lòng ta như rơi xuống hầm băng, tê tái.

Thì ra, những lời chàng nói với ta về một đời một kiếp, đều là hư ngôn.

Thì ra, mọi điều chàng làm… chỉ vì muốn muội muội ta sống vui vẻ an yên.

Nếu đã như vậy, thì ta sẽ thành toàn cho tất cả bọn họ.

1

Nén chặt tiếng nấc đang muốn bật ra khỏi cổ họng, ta chật vật tìm một chỗ kín đáo nấp, tiếp tục nghe lén.

Thị nữ đi theo ta dự yến lần này là Tiểu Đào – nha hoàn hồi môn lớn lên cùng ta, hiểu ta hơn ai hết, lúc này nàng đang nhìn ta, hốc mắt cũng phiếm hồng, vẻ muốn nói lại thôi. Ta ra hiệu cho nàng im lặng.

“Phó Tụng, Nhược Âm coi ngươi như trời, ta thấy nàng ta là chân tâm thật ý mà yêu ngươi, nếu một ngày nàng biết hết thảy mọi chuyện, liệu ngươi có hối hận chăng?”

Phó Tụng nhẹ nhàng lắc đầu, thanh âm kiên định: “Nàng sẽ không biết, mà thần cũng sẽ không hối hận.”

Nói xong câu đó, hai người rời bước quay lại cung yến.

Gió thu phảng phất, lẽ ra phải dịu dàng dễ chịu, vậy mà ta chỉ cảm thấy lạnh thấu xương.

Tiểu Đào dìu ta đi về phía đình nghỉ mát.

Hoa trong viên nở rộ, hương thơm ngào ngạt.

Ta ngồi nơi đình nghỉ, nhìn những cánh hoa rơi mà xuất thần.

Ký ức như đèn kéo quân, từng mảnh từng mảnh hiện về.

Ta nhớ rõ, ngay trước ngày thành thân, vị hôn phu cũ của ta là Thẩm Ung bất ngờ quỳ gối trước phụ thân, nói lời tha thiết muốn cưới thứ muội Trương Nhược Y, thậm chí cam nguyện từ bỏ thân phận thế tử hầu phủ, sẵn sàng nhận gia pháp cũng phải đổi hôn.

Chân tình của hắn khiến ta trở thành trò cười cho thiên hạ.

Lời đồn lan khắp kinh thành, dân chúng đều bảo ta mang trọng bệnh kín đáo, bởi vậy mới bị hủy hôn ngay đêm trước ngày đại hôn.

Ta thương tâm khôn xiết, từng có ý tìm đến cái chết.

Nhưng sáng hôm sau, Nhiếp Chính Vương Phó Tụng lại mang thánh chỉ và sính lễ đến cửa, nói đã ái mộ ta từ lâu.

Ta xem chàng như cọng rơm cứu mạng, lập tức đồng ý gả cho chàng.

Thế mà giờ nhìn lại, sự cứu vớt mà ta từng tin tưởng, hóa ra chỉ là “Hoa trong gương, trăng trong nước”. Là ta ngây thơ, là hắn nhẫn tâm. Là độc dược bọc đường, ngọt ngào tan đi chỉ còn lại nỗi đau ngấm vào tận xương tủy.

Không biết từ khi nào, Phó Tụng đã đứng trước mặt ta.

Vừa thấy ta, lông mày đang nhíu chặt của chàng liền giãn ra, cầm lấy tay ta đặt vào lòng bàn tay chàng:

“Sao lại ngồi đây một mình? Dẫu tiết thu chưa lạnh, nhưng thân thể nàng yếu ớt, cẩn thận kẻo nhiễm phong hàn.”

Ta chớp mắt, ép nước mắt trở về:

“Hoa trong Ngự hoa viên rất đẹp, chẳng hay mà đã ngắm quá lâu.”

Phó Tụng ôm ta vào lòng, giọng đầy ôn nhu: “Hôm nay đừng ngắm nữa, được không? Đã khuya rồi, chúng ta nên hồi phủ, đợi ít ngày nữa rồi lại vào cung.”

Ta thuận theo gật đầu, cùng chàng trở về vương phủ.

Chỉ là, khi về tới tẩm điện, Phó Tụng lấy cớ có việc phải sang thư phòng.

Ta nằm trên giường trằn trọc mãi không thể chợp mắt.

Chuyện hôm nay cứ quanh quẩn trong đầu, khiến ta thao thức không yên.

Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng ta vẫn quyết định tới thư phòng, nói rõ ràng với Phó Tụng.

Chỉ là, vừa bước đến tiền viện, đã thấy sân phủ tối om, đến cả lồng đèn trước cửa cũng chưa từng được thắp sáng.

Tiểu đồng gác cổng gà gật buồn ngủ, ta liền cùng nha hoàn thân cận là A Mãn rón rén bước vào thư phòng.

Lồng đèn bỗng sáng rực, chiếu rõ mọi vật trong phòng.

Nhìn khắp thư phòng chất đầy họa quyển, ta chỉ cảm thấy chua xót dâng đầy lồng ngực.

Người trong tranh, đều là Trương Nhược Y.

Từ thuở ấu thơ ngây dại đến khi trổ mã thành thiếu nữ, bao trọn cả thời thiếu niên của nàng.

Ta tiện tay nhấc lên một bức, trên tranh không chỉ ghi rõ thời gian địa điểm, mà còn có đề thi họa do chính tay Phó Tụng đề thơ.

Tình ý đậm sâu, tràn ngập từng nét mực.

Ta nén đau, chậm rãi bước vào nội thất.

Trên bàn có đặt một chiếc phát quán tinh xảo hoa lệ.

Trên đó gắn đầy đông châu – chính là cống phẩm năm nay.

Ta từng không chỉ một lần thổ lộ niềm yêu thích với đông châu, thế nhưng Phó Tụng ban cho ta, toàn là loại có tì vết.

Khi ấy, chàng từng ôm ta vào lòng thở dài than:

“Năm nay đông châu cống phẩm ít ỏi, những viên tròn trịa sáng bóng đều bị Hoàng hậu nương nương thu cả, ta chỉ được những viên có vết này, nàng cứ dùng tạm vậy.”

Tay ta run run vuốt ve phát quán, đếm được chín mươi chín viên đông châu, viên nào viên nấy đều tròn đầy sáng bóng, viên ở chính giữa lại càng lớn khác thường.

Ta như kẻ chạy trốn mà lao khỏi thư phòng.

Gió đầu thu thổi tới, lạnh buốt tận tim.

Trở về tẩm điện, ta nắm chặt tay A Mãn: “A Mãn, chúng ta về phủ ngoại tổ!”

A Mãn tức tối nói: “Được, cái phủ vương gia nát này, một khắc cũng không thèm ở nữa!”

Nghe thế, ta chỉ khẽ kéo môi cười.

Có lẽ, lẽ ra ta nên rời đi từ lâu rồi.

2

Sáng sớm hôm sau, Phó Tụng phong trần mệt mỏi mà bước vào tẩm điện.

Chàng mày mắt mang theo ý cười: “Hôm nay là sinh thần của Nhược Y, nàng không đi hầu phủ chúc mừng sao?”

Ta sững người, cảm giác chua chát lại dâng lên trong lòng.

Chàng vậy mà nhớ rõ sinh thần của Trương Nhược Y đến thế.

Còn sinh thần của ta tháng trước, phải nhờ người hầu nhắc, chàng mới sực nhớ.

Ta gượng cười nhếch môi: “Thực tình là quên mất rồi, ta định đêm nay đi tuần trang.”

Phó Tụng nhíu mày, lại kéo ta vào lòng nhẹ giọng dỗ dành:

“Nàng chỉ có một muội muội, tự nhiên sinh thần của nàng ấy là quan trọng hơn rồi.”

“Ta đã lấy danh nghĩa của nàng mà đặt tiệc, chờ chúc xong sinh thần của Nhược Y, ta sẽ theo nàng đi tuần trang, được chăng?”

Cảm nhận được sự thân mật ấy, ta chỉ cảm thấy khôn xiết nực cười.

Hết thảy tâm tư toan tính của chàng, chẳng qua cũng chỉ để lấy danh nghĩa của ta, mà đường hoàng chúc Trương Nhược Y một câu sinh thần khoái lạc.

Dù sao thì, ta cũng sắp rời đi.

Xem như lần cuối cùng thành toàn cho chàng.

Cũng là kết cho mối duyên phu phụ này.

Ngày ấy, lầu tửu lớn nhất kinh thành chật kín khách quý quyền quý.

Trương Nhược Y ngồi nơi trung tâm, thụ hưởng vô số lời tâng bốc tán dương.

Thấy vậy, Phó Tụng liền buông tay ta, vội vàng chạy đến trước mặt Trương Nhược Y:

“Nhược Y, sinh thần vui vẻ.”

“Ta có chuẩn bị lễ vật cho nàng.”

Ta lặng lẽ đi phía sau Phó Tụng, nghe câu ấy mà lòng đau nhói.

Nghe tiếng bước chân ta tới gần, sắc mặt Phó Tụng biến đổi, sau đó như miễn cưỡng đổi lời:

“Ta và tỷ tỷ nàng cùng chuẩn bị lễ vật cho nàng.”

“Để ta đi lấy.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

 

Phó Tụng rời đi, ta tìm một chỗ khuất mà ngồi xuống.

Thế nhưng, vẫn không tránh được việc đối mặt với Trương Nhược Y.

Thấy ta ngồi, nàng bước chậm rãi tới, nắm tay ta, nhưng lời nói lại đầy khiêu khích:

“Tỷ tỷ làm Vương phi rồi, liền chẳng đoái hoài gì đến muội muội nữa hay sao?”

“Sao thế, thật sự cho rằng bản thân đã leo lên cành cao rồi sao?”

Nàng vừa nói, vừa ghé sát vào tai ta, khẽ giọng thì thầm:

“Đáng tiếc thay, người tỷ yêu đều yêu muội cả. Thẩm Ung là vậy, Phó Tụng cũng chẳng khác.”

Trên mặt nàng là nụ cười vô hại, nhưng lời lẽ lại sắc như dao.

Trương Nhược Y từng là muội muội mà ta thương yêu nhất.

Sau khi mẫu thân ta qua đời, kế mẫu hại chết thiếp thất của phụ thân, cũng là mẫu thân ruột của nàng.

Là ta, lấy thân phận đích nữ, mà che chở nuôi lớn nàng.

Thế mà ngay trong ngày đại hôn của ta, nàng lại đoạt mất trượng phu của ta.

Từ đó về sau, tình nghĩa tỷ muội đoạn tuyệt.

Còn ta thì rơi vào vực sâu thống khổ không lối thoát.

Chính Phó Tụng như một tia sáng soi rọi, xuất hiện bên ta, cứu vớt ta khỏi khổ đau.

Khi chúng ta quyết định thành thân, Phó Tụng liền cố tình truyền ra lời đồn rằng chúng ta là đôi lứa tâm đầu ý hợp.

Lập tức, lời đàm tiếu về việc Trương Nhược Y tư thông với tỷ phu cũng theo đó mà lắng xuống.

Nay nghĩ lại, việc Phó Tụng quyết ý cưới ta, chẳng qua cũng chỉ là để rửa sạch danh tiếng cho Trương Nhược Y mà thôi.

Ta khẽ ngẩng mắt, lại bị chiếc vòng tay ngọc bích trên tay nàng thu hút ánh nhìn.

Chớp mắt, một trận đau nhói lan khắp ngực, thân thể ta khẽ run lên.

Sau khi mẫu thân ta qua đời, chỉ để lại cho ta một chiếc vòng ngọc phỉ thúy.

Ta cẩn thận cất giữ trong rương hồi môn, sao giờ lại nằm trên cổ tay Trương Nhược Y?

Ta bước lên một bước, kéo lấy tay nàng để nhìn cho rõ.

“Đau quá—”

“Tỷ tỷ, người muốn làm gì muội vậy!”

Sắc mặt Trương Nhược Y lập tức tái nhợt, ôm lấy cổ tay mà run rẩy không ngừng.

Chúng tân khách bàng hoàng thất sắc, tiểu nhị trong tửu lâu vội vã chạy đi mời lang trung.

Chỉ riêng ta, vẫn bất động như tượng, ánh mắt dán chặt vào chiếc vòng tay kia.

“—Nhược Y! Muội làm sao vậy?”

Phó Tụng vừa trở lại, thấy cảnh này liền biến sắc.

Chàng lao tới, không chút do dự đẩy ta ra, cúi người nâng tay Trương Nhược Y lên.

“Tay làm sao thế? Để ta xem nào!”

Nước mắt Trương Nhược Y rơi như chuỗi ngọc đứt dây, cắn môi khẽ lắc đầu:

“Vương gia, thiếp không sao.”

Phó Tụng chau mày, vẻ mặt tràn đầy lo lắng: “Đau thế này còn bảo không sao, trước hết mau mời lang trung xem qua đã!”

Chàng đỡ lấy Trương Nhược Y, dìu nàng ra ngoài.

Khi ngang qua ta, liền đứng lại, gương mặt đầy giận dữ:

“Ta sớm biết hai người các ngươi tỷ muội bất hòa.”

“Nhưng sao ngươi có thể ra tay với Nhược Y như thế? Nếu tay nàng gãy thật thì sao hả?”

Ta nghiến răng, cố nén giọt lệ sắp rơi:

“Cái vòng tay trên tay nàng, chàng không thấy quen sao?”

Phó Tụng nhíu mày: “Nàng nói linh tinh gì đó, vòng ngọc phỉ thúy chẳng phải cái nào cũng giống nhau sao?”

Trong mắt chàng không hề có chút xấu hổ hay chột dạ.

Nhưng chiếc rương hồi môn của ta, ngoài nha hoàn thân cận, thì chỉ có một mình chàng giữ chìa khóa.

Thấy nơi khóe mắt ta ướt đẫm, Phó Tụng cuối cùng cũng nhận ra có điều không ổn, liền dịu giọng:

“Ta không phải nổi giận với nàng.”

“Dẫu sao Nhược Y cũng là muội muội của nàng, nay bị thương e ảnh hưởng đến thanh danh của nàng. Nàng hãy về phủ trước, chờ Nhược Y xử lý xong vết thương, ta sẽ về bồi nàng.”

Nhìn chàng dìu Trương Nhược Y rời đi, ta chỉ khẽ thở dài một tiếng.

Vì hạnh phúc của Trương Nhược Y, chàng đã cùng ta diễn trò suốt ngần ấy thời gian. Quả thật là cực khổ cho chàng rồi.

Chư vị khách tản đi, ta bước đến bên bàn lễ vật sinh thần mà Phó Tụng vừa bỏ lại, nhẹ tay vén mảnh lụa phủ lên món quà.

Không ngoài dự liệu — chính là chiếc phát quán gắn đông châu kia.

Ta cụp mắt, khẽ phủ lại tấm lụa, rồi dẫn nha hoàn rời khỏi tửu lâu.

Vừa bước ra cửa, liền thấy thị vệ bên cạnh Phó Tụng đón đầu:

“Vương phi, vương gia nói nhị tiểu thư không sao, sai tiểu nhân đưa người hồi phủ.”

Ta lắc đầu: “Trước hãy đến trân bảo lâu, ta muốn tra sổ sách.”

Xe ngựa đưa ta đến trân bảo lâu, ta sai người lấy sổ sách ra cho ta.

Chỉ là còn chưa kịp giở xem, ánh mắt ta đã bị một cảnh tượng phía đối diện nơi Kim Ngọc các thu hút.

Qua ô cửa sổ, ta thấy Trương Nhược Y đang cầm một cây trâm ngọc trắng, đưa lên búi tóc mà ngắm nghía, thi thoảng quay đầu lại cười, trò chuyện với người bên cạnh.

Mà tấm lưng quen thuộc ấy — không ai khác, chính là trượng phu của ta, Phó Tụng.

Ta chăm chú nhìn quyển sổ trong tay, bình thản tra soát xong sổ sách.

Vừa định rời đi, chưởng quầy tiến lên trước mặt ta, thấp giọng thưa:

“Tiểu thư, Vương gia đã dẫn theo thị vệ, vây kín Trân Bảo Các.”

Hắn dừng lại một chút, tựa hồ khó mà mở miệng.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

 

“Nói là muốn dọn sạch khách nhân, bao trọn toàn bộ trân bảo trong tiệm để tặng người trong lòng.”

Ta khẽ gật đầu: “Vậy thì bán cho chàng đi, giá hãy lấy cao một chút.”

Sắc mặt chưởng quầy biến đổi liên tục, nhưng cũng không nói gì thêm.

Ta nắm tay A Mãn, lặng lẽ rời tiệm từ cửa sau, trở về vương phủ.

Từ khi trời còn sáng cho đến khi màn đêm buông xuống, toàn bộ hành lý cùng rương hồi môn đã được chất lên xe ngựa, vậy mà vẫn chẳng thấy bóng dáng Phó Tụng trở về.

Xem ra, là không đợi được nữa rồi.

Ta quay người, căn dặn tiểu đồng trong phủ:

“Nhớ nói với Vương gia, ta dẫn người đi tuần trang rồi.”

Một bên khác, Phó Tụng ngẩng đầu nhìn sắc trời đã tối mịt, nhẹ giọng nói:

“Nhược Y, còn vật gì nàng muốn, cứ việc chọn, để hết lên danh sách, bảo chưởng quầy mang đơn đến vương phủ tính sổ là được.”

“Xem như lễ bồi tội của tỷ tỷ nàng vì đã làm nàng tổn thương. Hôm nay ta còn việc, phải về phủ trước.”

Trương Nhược Y mím môi, lộ ra vẻ không cam lòng:

“Vương gia, giờ vẫn còn sớm, chàng nôn nóng trở về phủ để dỗ dành tỷ tỷ sao?”

Không rõ Phó Tụng nghĩ tới điều gì, chợt bật cười.

Nhưng chưa kịp nói lời nào, thị vệ vương phủ toàn thân dính đầy máu, hoảng loạn lao tới trước mặt chàng:

“Vương gia! Không xong rồi!”

“Trên đường đi tuần trang, Vương phi gặp phải sơn tặc! Lúc đào tẩu, xe ngựa rơi xuống vực sâu rồi…”

Scalp Salt Detox

Nguyễn Phương Minh
|
Ngày 12/05/2025

"𝐒𝐜𝐚𝐥𝐩 𝐬𝐚𝐥𝐭 𝐝𝐞𝐭𝐨𝐱" (tẩy da đầu bằng muối) là một quy trình chăm sóc da đầu chuyên sâu, thường xuất hiện trong các spa hoặc...

Xem thêm

Xu hướng mĩ phẩm vi sinh

Nguyễn Phương Minh
|
Ngày 12/05/2025

“Mỹ phẩm vi sinh sẽ là tương lai của chăm sóc da hiện đại” – theo chuyên gia da liễu Dr. Whitney Bowe (Mỹ), người...

Xem thêm

Trị Mụn Tại Nhà – Sau Kì Nghỉ Dài

Nguyễn Phương Minh
|
Ngày 30/04/2024

  Mụn sẽ xuất hiện khi lỗ chân lông bị tắc nghẽn. Bã nhờn, mồ hôi, vi khuẩn, bụi bẩn tích tụ lại không thoát ra...

Xem thêm

Phương pháp chăm sóc da Skin Cycling

Nguyễn Phương Minh
|
Ngày 01/03/2023

Skin cycling – Vòng lặp dưỡng da được cho là phương pháp dưỡng da mới mẻ, tối ưu và vì thế tạo hiệu ứng kích...

Xem thêm

Dự đoán xu hướng dưỡng da năm 2023

Nguyễn Phương Minh
|
Ngày 24/02/2023

Năm 2022 đã khép lại, thị trường mĩ phẩm và các diễn đàn dưỡng da đã chứng kiến những sự chuyển mình của lĩnh vực...

Xem thêm

Tóc sâu - nguyên nhân và cách xử lí

Nguyễn Phương Minh
|
Ngày 08/02/2023

Khi phát hiện có tóc sâu hay còn gọi là tóc ngứa, nhiều người thường chọn cách nhổ bỏ nhưng đây không phải là giải...

Xem thêm

NHẬN NGAY KHUYẾN MÃI VÀ BÀI VIẾT HAY NHẤT TỪ TYNNYL

icon icon icon

Giỏ hàng