Chủ mẫu báo thù (Chương 1)
"Thiếu phu nhân, mau tỉnh lại đi! Chuyện chẳng lành rồi, Hầu gia bị sơn tặc bắt cóc rồi!"
Tiếng kêu thất thanh của nha hoàn Tiểu Đào đánh thức ta khỏi cơn ác mộng kinh hoàng.
Ta theo bản năng đưa tay xoa bụng mình. Tạ trời đất, đứa bé vẫn bình yên vô sự.
"Đây là... mình đã sống lại rồi sao?"
"Thiếu phu nhân, người đang nói mê sảng gì vậy? Lão phu nhân đang khóc ngất lên ngất xuống ở tiền sảnh, chờ người ra chủ ý đó!"
"Vậy sao?"
Ta khẽ cười nhạt, chậm rãi ngồi dậy. Đối diện với chiếc gương đồng, ta bắt đầu trang điểm, dặm thêm chút phấn cho da môi trắng bệch.
Ta vừa tô son điểm phấn xong, bà mẫu đã không thể kiên nhẫn thêm được nữa, được đám hạ nhân đỡ, vội vã xông thẳng vào sân nhà ta.
"Phương Lê! Con thật là một nữ nhân độc ác! Con trai ta đang ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc, vậy mà con lại dửng dưng như vậy! Có phải con đang mong nó chết sớm đi cho rảnh nợ không hả?"
Ta khẽ liếc mắt ra hiệu cho Tiểu Đào, nàng lập tức hiểu ý, quỳ sụp xuống đất kêu oan.
"Lão phu nhân, người đã hiểu lầm rồi ạ! Thiếu phu nhân nghe tin Hầu gia gặp nạn, nhất thời nóng ruột quá độ, đã ngất xỉu mất rồi. Nô tỳ gọi mãi, nàng mới vừa tỉnh lại được một chút ạ!"
Ta giả vờ như kiệt sức, vô lực từng bước yếu ớt bước ra. Vừa ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc và đôi môi tái nhợt của ta đã thực sự khiến lão phu nhân giật mình hoảng hốt.
"Con... con cũng đừng quá lo lắng. Sơn tặc bắt người, mục đích là vì tiền. Bọn chúng nói rồi, mười vạn lượng bạc cho một mạng người. Con mau nghĩ cách đi!"
Giống như kiếp trước, lão phu nhân một câu, ném ngay cái gánh nặng này lên đầu ta.
Lúc đó, ta còn ngây thơ lắm. Vì để cứu phu quân, ta đã dốc hết của hồi môn, cố gắng xoay sở đủ mười vạn lượng bạc.
Nhưng khi bụng mang dạ chửa, vất vả đến được nơi hẹn của bọn sơn tặc, ta mới phát hiện ra rằng, người bị bắt không chỉ có phu quân ta, mà còn có cả muội phu, người đáng lẽ phải ở nhà để chuẩn bị cho hôn lễ sắp tới.
Bọn sơn tặc nhận tiền, nhưng chỉ cho ta chọn một trong hai người. Ta không chút do dự, chọn cứu phu quân trước.
Con người ai chẳng ích kỷ. ta không thể để đứa con của mình, còn chưa kịp chào đời đã phải chịu cảnh mồ côi.
Ta vừa đưa phu quân về đến nhà, thì ngay lập tức nhận được tin dữ. Muội phu đã bị bọn sơn tặc làm nhục. Quá đau khổ và tủi hổ, nàng ta đã nhảy xuống vực tự vẫn, tan xương nát thịt.
Ta cứ tưởng rằng phu quân ta sẽ không thể nào chịu đựng nổi cú sốc này. Dù sao thì hắn cũng nổi tiếng là một kẻ cuồng muội muội.
Vị trí của muội phu trong lòng hắn, quan trọng hơn rất nhiều so với ta, người thê tử danh chính ngôn thuận này.
Thế mà hắn lại không hề rơi một giọt nước mắt. Hắn lặng lẽ lo liệu tang sự cho muội phu, rồi coi như không có chuyện gì xảy ra.
Cho đến tận năm tháng sau, khi ta sắp đến ngày sinh nở…
Hắn lại đột ngột trở mặt, đuổi ta ra khỏi nhà, ném vào đám ăn mày. Ta bị làm nhục, hành hạ đến chết.
Trước khi nhắm mắt, ta chứng kiến đứa con vừa chào đời bị lũ chó hoang tranh nhau xé xác, trong khi đó, phu quân ta trơ mắt đứng nhìn, trên mặt nở một nụ cười điên cuồng.
"Phương Lê! Đồ nữ nhân lòng dạ độc ác! Ngươi ghen tị vì ta yêu thương Y Y, cố tình mượn tay bọn sơn tặc để hại chết nàng! Ta thề phải báo thù cho nàng! Đây chính là cái kết mà ngươi đáng phải nhận!"
Cảm giác đau đớn về thể xác vẫn rõ ràng giây trước thì giây sau mở mắt ra, ta thấy mình đã quay lại.
Lần này, ta ngược lại muốn xem thử. Tình cảm giả tạo giữa đôi huynh muội này, có thật sự bền chặt như họ vẫn tưởng hay không.
"Con dâu! Ta đang nói chuyện với con đấy! Con có nghe thấy không hả? Mau mau lấy tiền đi cứu phu quân con đi! Chần chừ thêm chút nữa là muộn mất!"
Thấy ta không có phản ứng gì, lão phu nhân dứt khoát ra lệnh. Ta vừa gật đầu, vừa đưa tay về phía bà ta: "Vâng, thưa mẫu thân. Mẹ đưa chìa khóa khố phòng cho con đi, con sẽ đi tìm quản sự để lấy tiền ngay!"
Khuôn mặt của lão phu nhân trong nháy mắt đỏ bừng như cái mông khỉ, nửa ngày trời không thể thốt ra được một chữ.
Ta bụm miệng, kinh ngạc kêu lên một tiếng: "Không thể nào! Đường đường là Vĩnh Xương Hầu phủ, mà ngay cả mười vạn lượng bạc cũng không xoay sở được sao? Chuyện này thật là không thể tin nổi!”
“Công công con mất sớm, ta một thân nữ nhân nơi hậu trạch, chẳng khác nào miếng thịt trên thớt, mặc cho người ta muốn làm gì thì làm. Mấy năm nay, ta đã phải liều sống liều chết, mới miễn cưỡng giữ được cái tước vị này. Còn về những thứ vàng bạc châu báu kia, thì đã sớm bị cái đám thân thích vô liêm sỉ kia năm lần bảy lượt cướp đoạt, chia nhau sạch bách rồi."
Lão phu nhân bắt đầu khóc lóc thảm thiết, cứ như thể mình mới là người chịu phải uất ức tày trời vậy. Ta cười lạnh trong lòng. Bà ta đúng là đang coi ta là kẻ ngốc mà lừa gạt.
Với những thủ đoạn sắc bén và tàn nhẫn của bà ta, thì cái đám thân thích kia căn bản là không thể nào chiếm được bất cứ lợi lộc gì.
Mấy năm qua, bà ta đã không ngừng đầu cơ trục lợi, từng chút từng chút chuyển hết tài sản của Hầu phủ vào cái kho riêng của mình.
Bây giờ con trai ruột gặp chuyện, bà ta lại không chịu bỏ ra một xu, mà chỉ chăm chăm vào cái của hồi môn của con dâu. Thật sự là vô liêm sỉ đến cực điểm.
Ta tỏ ra phẫn nộ: "Hay là chúng ta báo quan? Để quan binh giải cứu phu quân?"
"Nhất định không được" - vừa nghe đến đó lão phu nhân gạt phắt đi - "Lỡ đâu bọn sơn tặc thấy qquan binh sẽ tức giận làm liều, giết luôn Hầu gia con ta thì sao?"
Nghe vậy ta làm bộ xuống nước:
"Vâng thưa mẫu thân, mạng phu quân là quan trọng nhất, con dâu nhất định tận lực"
Ta ra vẻ đã hạ quyết tâm, chuẩn bị mở kho để lấy của hồi môn. Nhưng vừa đứng dậy, ngay khoảnh khắc tiếp theo, trước mặt lão phu nhân, ta như thể do căng thẳng qúa độ, mặt mũi tối sầm, lại một lần nữa, ngất xỉu một cách đầy hoa lệ. Lão phu nhân tức giận đến mức cả thất khiếu đều muốn bốc khói, ra lệnh cho đám hạ nhân bấm nhân trung, thậm chí còn muốn dùng nước lạnh để tạt vào mặt ta.
"Lão phu nhân, không được đâu ạ! Thiếu phu nhân đang mang thai, nhỡ đâu tiểu Hầu gia có mệnh hệ gì, thì đó chính là đứa cháu trai duy nhất của người đấy!"
Lời của Tiểu Đào như một gáo nước lạnh, dội thẳng vào lão phu nhân. Dù bà ta có hận ta đến đâu, thì cũng không dám làm gì ta nữa.
Ta thoải mái ngủ một giấc thật ngon, đủ ba canh giờ. Khi tỉnh lại, lão phu nhân đã gom đủ mười vạn lượng bạc, chuẩn bị sẵn sàng để lên đường.
"Xin lỗi mẫu thân, là con dâu vô dụng..."
"Đừng có nói nhảm nữa! Chân tay ta không được nhanh nhẹn, con hãy cùng Lưu quản gia mang theo hộ vệ, cùng nhau lên núi để chuộc người về. Nhất định phải đưa con trai ta về nhà bình an vô sự đấy!"
Trở lại nơi này, lòng ta trào dâng bao cảm xúc lẫn lộn. Mọi chuyện diễn ra y hệt như kiếp trước. Bọn sơn tặc nhận tiền, rồi đẩy phu quân và muội phu tới.
"Chọn hai lấy một! Ai sống, ai chết, mời phu nhân mau quyết định!"
Cách biệt cả một kiếp người, cuối cùng ta cũng được gặp lại người phu quân của mình. Người phu quân tuấn tú, phong độ, tiền đồ vô lượng, là tiểu Hầu gia của Vĩnh Xương Hầu phủ - Cố Trường Canh. Và người muội muội trên danh nghĩa của hắn - Cố Y Y.
Ta giả vờ như không biết gì, nhanh chóng bước lên phía trước. Lúc này, Cố Y Y vẻ mặt không vui, trừng mắt nhìn ta.
"Tẩu tẩu, tẩu đến muộn quá đấy!"
Ta bụm miệng, lộ vẻ kinh ngạc tột độ: "Muội muội, sao muội lại ở đây?"
Cố Y Y ấp úng, không thể nào trả lời được. Là một tân phụ sắp xuất giá, theo lễ giáo, tuyệt đối không được phép ra khỏi nhà. Thế mà nàng ta không những lén lút chạy ra ngoài, mà còn bị bọn sơn tặc bắt đi nữa.
Chuyện này mà truyền ra ngoài, thì thanh danh của nàng ta coi như xong.
Cố Trường Canh vẫn ra vẻ quân tử, che chắn cho Cố Y Y ở phía sau, vẻ mặt đầy cảnh giác, trừng mắt nhìn ta: "Nàng đừng có trách móc gì muội ấy cả. Là ta không đành lòng nhìn muội ấy ngày đêm rơi lệ, nên mới cố ý dẫn muội ấy ra ngoài giải khuây. Gặp phải sơn tặc chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi."
"Ngày đêm rơi lệ? Là vì sao?"
"Đừng có lắm lời! ta biết nàng mang theo mười vạn lượng bạc, chỉ đủ để cứu một người. Lần này, nàng nhất định phải đưa Y Y rời khỏi đây trước!"
"Lần này?"
Tim ta khẽ run lên, đột nhiên nhận ra. Nam nhân trước mắt này, có lẽ cũng đã sống lại.
"Không được! Vạn vạn lần không được!"
Lưu Quản gia sốt ruột đến độ như kiến bò trên chảo nóng: "Lão phu nhân đã ra lệnh cho nô tài, dù có phải liều mạng, cũng phải đưa người toàn vẹn trở về. Người là chủ của Hầu phủ, thân phận cao quý, tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ chuyện gì!"
"Ta là nam nhân, thì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Ngược lại là Y Y, ở lại đây chẳng khác nào rơi vào hang sói. Các người mau chóng đưa muội ấy đi, rồi thu xếp ngân lượng đến chuộc ta về sau."
Cố Trường Canh vẻ mặt kiên quyết, ta lắc đầu, nước mắt chực trào ra khỏi khóe mi.
"Chàng ơi..."
"Câm miệng!"
Ta còn chưa kịp nói hết câu, thì Cố Trường Canh đã đột ngột nổi cơn thịnh nộ.
"Phương Lê! ta biết nàng ghen tị với Y Y, cảm thấy ta không nên đối xử tốt với muội ấy như vậy. Nhưng ta và muội ấy từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, tình cảm khác thường. Nếu nàng còn muốn giữ vững vị trí Hầu phu nhân của mình, thì ngoan ngoãn nghe lời ta!"
Ánh mắt của Cố Trường Canh sắc bén, ý tứ đe dọa lộ rõ mồn một
"Hầu gia đã ra lệnh, thiếp thân đương nhiên phải tuân theo."
Ta lập tức ra hiệu cho bọn sơn tặc, bảo chúng thả Cố Y Y đi.
Cố Trường Canh không ngờ rằng ta lại đồng ý nhanh đến như vậy, thần sắc đột nhiên trở nên có chút kỳ lạ.
"Đa tạ ca ca! Muội biết mà! Trên đời này, không ai thương muội hơn huynh cả! Huynh yên tâm, muội sẽ giám sát tẩu tẩu, để tẩu ấy nhanh chóng lo liệu ngân lượng đến cứu huynh!"
Cố Y Y giành lại được tự do, vô cùng phấn khích. Nàng ta thậm chí còn chẳng thèm đứng lại lâu thêm một lát, vội vã chạy về xe ngựa.
"Chàng hãy bảo trọng."
Ta lấy khăn tay ra, lau lau những giọt nước mắt vốn dĩ không hề tồn tại. Nhưng ngay khi ta xoay người định rời đi, Cố Trường Canh đột nhiên lên tiếng gọi ta lại.
"Phương Lê! Nàng sẽ quay lại chứ, đúng không?"
Giọng điệu đầy lo lắng này đã vô tình tiết lộ sự bất an trong lòng hắn. Ta thực sự không thể nhịn được mà muốn bật cười.
Cố Trường Canh! Mọi thứ chỉ mới bắt đầu thôi!
Xin ngươi hãy kiên định với lựa chọn của mình. Nhất định đừng làm ta thất vọng đấy!
Trên xe ngựa trở về, Cố Y Y mặt mày hớn hở, đắc ý vênh váo nói:
"Tẩu tẩu à, tẩu có biết không? Thật ra ta chỉ là nghĩa nữ của Cố gia thôi, chứ chẳng hề có quan hệ huyết thống gì với huynh ấy cả!"
"Đừng có mơ mộng hão huyền nữa! Muội đã được ghi tên vào gia phả Cố gia rồi, thì cả đời này cũng chỉ có thể là muội muội của Hầu gia mà thôi! Tuyệt đối không có chuyện thay đổi được đâu."
Cố Y Y không ngờ rằng ta lại nói thẳng thừng đến như vậy, sắc mặt trong nháy mắt đỏ bừng.
"Là nữ nhân, mà cả đời không nhận được sự yêu thương, sủng ái của phu quân, tẩu tẩu không thấy mình rất đáng thương sao?"
Ta khẽ cười khẩy. Tình yêu của phu quân ư? Chính vì thứ đó mà ta đã mất mạng ở kiếp trước! Đời này, thứ ta muốn là quyền lực, tài sản, con cái. Và cái mạng chó của đôi cẩu nam tiện nữ kia!
Lão phu nhân có nằm mơ cũng không thể tin được rằng, mình đã móc cả tiền để dành lo hậu sự ra rồi, mà vẫn không thể nào cứu được con trai.
Đúng lúc Cố Y Y còn đang khóc lóc thút thít, cố gắng tìm kiếm sự an ủi từ mẫu thân mình, lão phu nhân giận tím tái mặt mày, một cái tát mạnh mẽ đánh nàng ta ngã nhào xuống đất.
“Đồ tiện nhân! Rốt cuộc là ta đã làm gì có lỗi với ngươi? Tại sao ngươi lại hại ta đến mức này hả?"
Cố Y Y bị đánh choáng váng, vội vàng luống cuống giải thích:
"Mẫu thân ơi, người đừng nóng giận! Bọn sơn tặc đồng ý cho chúng ta thêm một ngày nữa mà! Chỉ cần gom đủ bạc, ca ca nhất định sẽ bình an vô sự thôi!"
"Đúng vậy, chuyện tiền bạc mẫu thân không cần lo lắng đâu! Con sẽ đi bán hết của hồi môn của con ngay đây!"
Ta vờ định xoay người đi, thì lão phu nhân đã ngã vật ra đất, khóc lóc thảm thiết: "Không kịp nữa rồi! Không kịp nữa rồi...
Hóa ra do tin chắc ta sẽ cứu phu quân trước, lại không cam tâm mất trắng cả đống bạc, nên sau khi ta vừa rời đi thì lão phu nhân đã đi báo án lên Kinh phủ doãn. Lúc này Kinh phủ doãn đã dẫn binh lên nút diệt phỉ rồi.
Rõ ràng, mạng của Cố Y Y trong lòng lão phu nhân chẳng đáng một xu, trước không dám báo án vì sợ nguy hiểm Cố Trường Canh, sau nghĩ rằng cứu được hắn rồi là chẳng mảy may quan tâm an nguy của Cố Y Y.
Thấy quan binh sắp sửa tấn công lên núi, bọn sơn tặc không còn cách nào khác, đành phải từ bỏ sào huyệt mà rút đi. Trước khi bỏ đi, chúng định giết Cố Trường Canh để trút giận. Nào ngờ, hắn ta đã thừa lúc hỗn loạn để trốn thoát. Hắn ta chạy thục mạng trong đêm tối, xui xẻo thế nào lại trượt chân ngã xuống vực.
Khi quan binh đưa hắn ta trở về, thì toàn thân hắn đầy vết thương, xương cốt gãy gập, lục phủ ngũ tạng dập nát. Lão phu nhân chỉ liếc mắt nhìn một cái, đã sợ hãi đến mức ngất xỉu.
Ta bỏ ra một số tiền lớn, mời tất cả các danh y có tiếng tăm trong thành đến phủ. Bận rộn suốt năm ngày năm đêm, cuối cùng cũng kéo được hắn từ quỷ môn quan trở về.
Cố Y Y nghe tin ca ca tỉnh lại, vui mừng khôn xiết, vội vã đến thăm. Nhưng nàng ta vừa bước chân vào phòng, đã bị cảnh tượng kinh hoàng trước mắt dọa cho hét lên thất thanh.
"Ca! Chân của huynh! Mắt của huynh... Sao lại thành ra thế này? Sao lại thành ra thế này?"
Cố Trường Canh vừa mới tỉnh lại sau cơn hôn mê, đầu óc vẫn còn mơ màng. Được Cố Y Y nhắc nhở, hắn ta mới phát hiện ra rằng, mình đã mất đi một chân trái và một con mắt phải.
Lần này, trời đất như sụp đổ trước mắt hắn ta.
Quý công tử từng thu hút biết bao ánh nhìn của các thiếu nữ, giờ đây đột ngột biến thành một kẻ tàn phế xấu xí đến đáng sợ.
Chuyện này quả thực còn tàn nhẫn hơn cả việc giết chết hắn ta.
"Y Y..."
Trong tuyệt vọng, hắn ta vươn tay về phía người mình yêu. Cố Y Y mặt cắt không còn giọt máu, theo bản năng bước lên một bước. Nhưng ngay sau đó, nàng ta lại lắc đầu nguầy nguậy, rồi quay người bỏ chạy như trốn.
Hầu gia vì cứu muội muội mà suýt chút nữa mất mạng! Thế mà nàng ta lại nhẫn tâm..."
"Cút!"
Cố Trường Canh hoàn toàn mất kiểm soát, bất dậy hét lớn, vết thương vẫn còn chưa lành hẳn lại toạc ra.
Nhìn máu đỏ từ vết thương thấm ướt ra cả vạt áo ngoài, trong lòng ta dâng lên một cảm giác sung sướng khó tả.
"Đều tại ta! Nếu không phải ta tiếc tiền, rồi vội vàng đi báo quan, thì Trường Canh đã không rơi vào cái tình cảnh bi thảm này rồi! Đều là lỗi của ta! Đều là lỗi của ta..."
Lão phu nhân tuy đối xử với ta có phần khắc nghiệt, nhưng tình thương mà bà dành cho con trai mình thì hoàn toàn chân thành.
Mấy ngày nay, bà vừa đau lòng, vừa áy náy, cả thể xác lẫn tinh thần đều bị dày vò, trông già đi cả mấy chục tuổi.
"Hầu gia thật là hồ đồ! Tứ Bản vốn dĩ là nơi trộm cướp hoành hành, ai nấy đều tránh còn không kịp. Nó muốn đi chơi đâu mà chẳng được, sao cứ nhất quyết phải chọn cái nơi khỉ ho cò gáy đó chứ?"
Lão phu nhân nghiến răng nghiến lợi, căm hận nói: "Con ta vốn không phải là kẻ lỗ mãng! Nhất định là bị con tiện nhân kia xúi giục!"
Ta cẩn thận liếc nhìn bà ta một cái: "Dù sao thì tiểu muội cũng là con gái của người mà. Người nói về muội ấy như vậy, e rằng không được hay cho lắm."
"Nó không phải là con gái ta! Nó chính là thứ sao chổi mang theo tai họa! Nó đã hại chết phụ mẫu ruột của mình rồi vẫn chưa đủ, mà còn muốn đến để hãm hại cả con trai ta nữa! Ta thật sự rất hối hận! Lúc trước ta không nên mềm lòng, mà mang nó về phủ!"
Lão phu nhân kích động đến mức tuôn ra toàn bộ sự tình. Hóa ra, sinh mẫu của Cố Y Y chính là thị nữ hồi môn của lão phu nhân. Để giúp lão phu nhân quản lý Hầu phủ, chăm sóc con cái, bà ấy đã dốc hết tâm sức, tuổi còn trẻ đã mắc bệnh mà qua đời.
Lão phu nhân niệm tình trung thành, nên đã nhận nuôi đứa con gái duy nhất của bà ấy, mang về Hầu phủ, xem như con gái nuôi.
Bao nhiêu năm qua, lão phu nhân tuy không thương yêu nàng ta bằng con ruột, nhưng cũng cho nàng ta sự tôn trọng và danh phận xứng đáng với một tiểu thư Hầu phủ.
"May quá! Thì ra tiểu thư và Hầu gia không hề có quan hệ huyết thống! Như vậy thì nô tài có thể hoàn toàn yên tâm được rồi!"
Lưu Quản gia vỗ mạnh vào ngực mình, như trút được gánh nặng. Làm việc trong Hầu phủ lâu năm, dĩ nhiên ông ta biết không ít chuyện. Bấy lâu nay giữ kín miệng là vì lo sợ làm ô uế thanh danh Hầu phủ.
Lão phu nhân nghe ra ý tứ sâu xa trong lời nói của ông ta, quát lớn, bắt ông ta phải nói rõ ràng mọi chuyện. Lưu Quản gia lúc này vẻ mặt lúng túng, ánh mắt đầy vẻ khó xử. Ta lập tức đứng dậy, lấy cớ đi xem thuốc cho phu quân, bước nhanh ra khỏi cửa.
Con cái mà mình vất vả nuôi nấng trưởng thành, lại sau lưng mình lén lút dan díu vào cái thứ tình yêu cấm kỵ kia.
Có thể tưởng tượng được, lão phu nhân sẽ tức giận đến mức nào. Nếu ta không muốn bị vạ lây, tốt nhất vẫn là nên tránh xa càng sớm càng tốt.
Thế nhưng, có những chuyện không phải cứ muốn tránh là tránh được. Đêm hôm đó, Lưu quản gia đột ngột đến cầu kiến, nói rằng lão phu nhân quá tức giận, muốn thắt cổ chết muội phu, bảo ta mau mau đến khuyên can.
Ta vội vàng chạy đến từ đường. Cảnh tượng trước mắt khiến ta kinh hãi. Cố Y Y chỉ mặc độc nội y mỏng manh, bị hai bà tử to khỏe đè nghiến xuống đất, không thể nào động đậy được.
"Phương Lê! Đồ tiện nhân! Ngươi rốt cuộc đã nói cái gì với mẫu thân ta? Bà ấy luôn yêu thương ta như vậy, làm sao có chuyện nỡ lòng giết ta được? Nhất định là ngươi đã vu oan giá họa cho ta! Ngươi chết không yên với ta đâu!"
"Câm miệng! Ngươi tự mình trơ trẽn, quyến rũ ca ca ruột, gây ra cái đại họa tày trời này, mà còn dám đổ tội cho tẩu tẩu ngươi! Hôm nay, ta sẽ trước mặt tổ tiên Cố gia, tự tay thi hành gia pháp với ngươi, để báo thù cho con trai ta!"
Lão phu nhân vừa dứt lời, hai bà vú lập tức túm lấy sợi dây thừng thô ráp, tròng thẳng vào cổ Cố Y Y.
"Không! Bà không được giết ta! Ta đã hứa hôn với người ta rồi! Thích tướng quân yêu ta sâu đậm! Nếu hắn biết ta chết dưới tay bà, hắn sẽ bắt cả Hầu phủ này phải chôn theo ta!"
Lời uy hiếp điên cuồng của Cố Y Y khiến lão phu nhân khựng lại. Trên gương mặt bà ta cũng thoáng qua một tia hoang mang.
Ta thấy vậy, liền nhanh phu quân bước lên, ra lệnh cho các bà vú lùi sang một bên.
“Mẫu thân bớt giận đi ạ! Con bé nói không sai đâu! Hầu gia đã tàn phế, Vĩnh Xương Hầu phủ giờ chẳng khác nào lá vàng trước gió, không thể nào chịu nổi thêm bất cứ sự tàn phá nào nữa đâu!"
Liễu Y Y mắt đầy vẻ ngạo mạn, khoan thai đứng dậy.
"Vẫn là tẩu tẩu nhìn rõ mọi chuyện! Thích tướng quân là tân quý của triều đình, nắm giữ binh quyền trong tay! Sau này mẫu thân còn có nhiều việc phải nhờ cậy vào con đấy!"
Lão phu nhân lửa giận ngút trời, trừng mắt đến mức muốn nứt cả ra.
"Tiện nhân! Ngươi đã hại con trai ta thành ra cái bộ dạng này, mà bản thân ngươi lại quay đầu gả vào nhà quyền quý! Ngươi bảo ta làm sao mà nuốt trôi được cục tức này hả?"
"Những việc mà ca ca đã làm, đều là tự nguyện cả thôi! Con nào có ép buộc! Mẫu thân muốn trách thì trách tẩu tẩu đi! Là tẩu ấy không có bản lĩnh giữ chân phu quân mình đó thôi!"
Đối mặt với sự khiêu khích của Liễu Y Y, ta chỉ khẽ mỉm cười.
"Thích tướng quân ngày mai sẽ đến phủ để thăm Hầu gia. Muội không sợ rằng ta sẽ nói vài điều gì đó trước mặt hắn sao?"
"Buồn cười thật! Tẩu tưởng hắn ta sẽ tin tẩu chắc? Ta chính là người đã cứu mạng hắn ta! Hắn ta đã thề độc, sẽ đối xử tốt với ta cả đời!"
Việc Cố Y Y quen biết được Đại tướng quân Thích Hoài, nghe như một truyền kì định mệnh. Người ta đồn rằng Đại tướng quân Thích Hoài bị thương trong một nhiệm vụ diệt phỉ, không biết thế nào mà tách khỏi đội ngũ, một mình lưu lạc. Rồi lại thế nào mà gặp được Cố Y Y, được nàng ta cứu. Sau đó chính là câu chuyện "mĩ nhân cứu anh hùng", "lấy thân báo đáp", Đại tướng quân Thích Hoài, đã đích thân mang theo chiếc khăn tay có thêu tên của Cố Y Y đến Hầu phủ để cầu thân.
Cố Y Y vui mừng đến phát điên. Thân phận của nàng ta vốn dĩ rất khó xử, trong chuyện hôn nhân thì cao không với tới mà thấp lại không cam lòng. Việc có thể trèo cao lên Đại tướng quân Thích Hoài, có thể coi là một vận may hiếm có.
Vì ân cứu mạng ngày đó, Thích Hoài đối xử với nàng ta có cầu tất ứng. Nhưng nàng ta cũng không vì thế mà đoạn tuyệt cái mối quan hệ loạn luân với ca ca mình.
Ngược lại, nàng ta rất thích thú với cái cảm giác được hai nam nhân cùng lúc che chở. Thậm chí, nàng ta còn thường xuyên lấy đó làm niềm kiêu hãnh của mình.
*
Cố Trường Canh kể từ khi tỉnh lại, vẫn luôn từ chối tiếp khách. Lần này nghe tin tình địch đến, hắn ta càng thêm kích động, nhất quyết không cho hắn ta đến gần.
Thích Hoài cũng coi như là người hiểu chuyện, nên chỉ để lại quà cáp rồi chuẩn bị rời đi thì ta ngăn lại:
"Thích Tướng quân đã vất vả lắm mới đến được một chuyến, nếu không giữ ngài ấy ở lại dùng bữa, thì ít nhất cũng nên mời ngài uống một chén trà chứ? Nếu không, bà mẫu nhất định sẽ trách ta không biết phép tắc, tiếp đãi khách không chu đáo mất."
Thích Hoài gật đầu, ngồi lại chính sảnh.
"Thích tướng quân trăm công nghìn việc, mà vẫn dành thời gian đến thăm phu quân, thiếp thân vô cùng cảm kích."
Ta phất tay cho đám hạ nhân lui ra, chỉ để lại Tiểu Đào đứng hầu bên cạnh, đích thân đưa chén trà đến trước mặt Thích Hoài.
"Đều là người một nhà cả, phu nhân không cần phải khách sáo như vậy đâu."
Thích Hoài đưa tay ra nhận trà, nhưng khi đến gần ta, hắn ta đột nhiên hít một hơi.
"Xin thứ cho Thích mỗ đường đột, nhưng hương liệu phu nhân dùng thật đặc biệt, không biết ta có thể mua ở đâu, ta nghĩ mẫu thân ở nhà chắc sẽ thích"
Ta gật đầu, mỉm cười đáp: "Tướng quân quả thật tinh tường! Tiếc là loại hương này tên là Thanh Thúy Hương, là do ta tự mình phối chế, bên ngoài không có nơi nào bán, nếu mẫu thân của ngài thích, mấy bữa nữa ta làm thêm sẽ cho người mang qua biếu lão nhân gia".
Thích Hoài nghe vậy thần sắc có phần hoang mang, lông mày nhíu chặt hơn, dường như đang lục tìm điều gì đó trong trí nhớ.
"Thích Tướng quân, xin mời ngài dùng trà."
Ta bưng chén trà đưa tới nãy giờ đã hơi mỏi, lên tiếng nhắc nhở hắn.
Thích Hoài như vừa mới tỉnh mộng, đưa tay ra đỡ, ánh mắt dừng lại nơi vết sẹo trong lòng bàn tay ta. Hắn là tướng quân nhiều năm chinh chiến, nhìn qua biết ngay đó là vết sẹo do dao cứa, lại còn là tự cứa, lực đạo đủ mạnh, vết cắt đủ sâu, lại không băng bó ngay mà để chảy máu nhiều ngày, dẫn đến miệng vết sẹo có phần đáng sợ.
"Hai năm trước, thiếu phu nhân có từng đến Linh Ẩn Tự hay không?"
Ta tỏ vẻ hoảng sợ, rụt tay lại, tránh ánh mắt thăm dò của hắn: "Thích tướng quân đang nói gì vậy? Thiếp thân không hiểu..."
Đúng lúc đó thì Cố Y Y hùng hổ chạy vào.
"Tướng quân! Ngài đừng nghe tẩu tẩu ta nói lung tung! Dạo này tẩu ấy chịu quá nhiều đả kích, có gì mạo phạm xin ngài đừng để bụng!"
Cố Y Y vừa nói, vừa dùng sức kéo ta ra ngoài.
"Ca ca một khắc không gặp tẩu là lại nổi giận! Tẩu tẩu còn không mau đi đi!"
Ta cúi đầu, không nói một lời nào, nhanh chóng rời đi. Một nén hương sau, Cố Y Y tiễn vị hôn phu của mình ra về, rồi quay người tìm đến chỗ của ta.
"Phương Lê! Ngươi đừng phí công vô ích nữa! Dù ngươi có nói gì, làm gì, thì cũng không thể nào lay chuyển được tình cảm của Thích Hoài dành cho ta đâu!"
Thấy ta không có phản ứng gì, Cố Y Y liền đưa cổ tay trắng nõn như ngọc ra khoe khoang.
"Vừa nãy hắn ta còn nói với ta, hoàng thượng ban cho hắn ta một đôi Cửu Tiên Bạch Ngọc Trạc. Hắn ta muốn mang đến tặng cho ta, nhưng lại lo rằng cổ tay ta quá nhỏ, đeo không vừa."
Ta khẽ thở dài một tiếng: “Vậy sao? Tướng quân đối xử với muội muội chu đáo, ân cần như vậy, thật khiến người ta phải ghen tị mà!"
"Ngươi có ghen tị cũng vô dụng thôi! Ngày cưới của ta sắp đến rồi! Dù là ai đi chăng nữa, thì cũng đừng hòng cản trở ta trở thành Đại tướng quân phu nhân!"
Ngày Cố Y Y đại hôn. Cố Trường Canh, người vẫn luôn nằm liệt giường, vậy mà lại nén đau xuống giường chống gậy, đứng bằng một chân.
Ta biết, hắn muốn đích thân tiễn người muội muội yêu dấu của mình lên xe hoa..
Chỉ tiếc rằng, Cố Y Y khi nhìn thấy hắn, thì chẳng hề cảm động chút nào. Ngược lại, nàng ta còn cảm thấy tấm vải đen che con mắt bên phải của hắn ta thật là xui xẻo.
"Muội muội bất tài, không thể luôn ở bên cạnh ca ca được. Nhưng trong lòng muội muội lúc nào cũng nhớ đến ca ca. Xin ca ca hãy bảo trọng thân thể. muội muội sẽ thường xuyên về thăm ca ca."
Cố Trường Canh im lặng không nói gì, chỉ lấy ra từ phía sau một cái hộp nhỏ, bên trong đựng toàn bộ số tiền mà hắn ta đã tích cóp được trong những năm qua.
Đôi mắt của Cố Y Y sáng lên. Lão phu nhân hận nàng ta đến thấu xương, của hồi môn mà bà ta chuẩn bị cho nàng ta nghèo nàn, nhìn thì lắm rương nhiều hòm nhưng bên trong lại chẳng có gì giá trị. Nàng ta rất cần một khoản tiền để phòng thân.
"Cảm ơn ca ca! Cả đời này, có thể làm muội muội của huynh, chính là điều may mắn nhất của Y Y!"
Cố Y Y nghênh ngang bước qua bên cạnh ta, thì thầm đầy vẻ kiêu ngạo: "Thật đáng thương!"
Ta nhất thời không nhịn được, khẽ cười thành tiếng. Muội muội ngốc nghếch kia ơi, ngươi tưởng rằng đây là kết thúc rồi sao?
Không! Vở kịch hay chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi!
Hầu phủ ở phía nam thành, còn phủ Đại tướng quân lại ở phía bắc thành.
Trên đường đi, khi qua một đoạn ngã tư thì bất ngờ đụng phải một xe chở dưa hấu. Dưa rơi ra đường vỡ tung tóe. Chủ xe say rượu lè nhè cứ nằng nặc lao vào giữa đoàn rước dâu gây chuyện, đòi bồi thường. Đoàn rước dâu vốn ít người, bị đối phương quấy nhiễu thì bỗng chốc loạn cào cào hết cả, quang cảnh cực kì nhếch nhác.
Khi đám gia đinh dúi tiền đuổi được tên chủ xe đi, quay ra thì trong kiệu đã sớm không còn một ai. Tân nương không biết đã đi đâu mất rồi.