Chủ mẫu báo thù (Chương 2 - Hết)
Thích Đại tướng quân đau đớn mất đi tân nương, phẫn nộ tột cùng. Hắn ta kề đao lên cổ của Kinh Phủ doãn, bắt ông ta phải cho mình một lời giải thích thỏa đáng.
Kinh Phủ doãn thức trắng mấy đêm liền, cuối cùng cũng điều tra ra rằng, vụ dàn cảnh đụng xe dưa hấu, chính là bọn sơn tặc Tứ Bản đang trên đường chạy trốn. Vì ôm hận trong lòng, nên chúng mới bày ra cái kế hoạch báo thù này.
Lão phu nhân vì muốn giữ gìn thanh danh cho Hầu phủ, nên đã tùy tiện tìm về một cái xác nữ không rõ mặt mũi, rồi xem như đó là Cố Y Y mà chôn cất.
Đến ngày hạ táng, Thích đại tướng quân đến viếng. Kì lạ là trong ánh mắt hắn ta giờ lại không hề có một chút đau buồn nào, mà chỉ có sự chán ghét và ghê tởm không thể nào che giấu. Ta cố tình tiếp cận, vừa chấm nước mắt không có thật vừa ra vẻ muốn an ủi hắn.
Thích Hoài chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi nhìn thẳng vào mắt ta:
“Cả đời này, ta ghét nhất là bị người khác lừa dối! Nếu không phải nể mặt phu nhân, ta đã san bằng cả phủ họ Cố rồi!"
Nghe đến đây, ta tỏ vẻ chột dạ: "Thích tướng quân... ý ngài,.. ngài đã biết rồi?"
*
Sự thật, ngày đó không phải Cố Y Y mà chính là ta đã cứu Thích Hoài. Khi biết nàng ta bỏ nhà đến Linh Ẩn Tự thì ta mang theo tì nữ, đích thân lên chùa, khuyên nàng trở về. Nào ngờ trên đường về, chúng ta bắt gặp một nam nhân ngã quỵ bên bờ suối, người đầy máu, sắc mặt tái nhợt. Lúc đó không ai biết hắn là ai – chỉ là một kẻ bị thương, hơi thở thoi thóp.
Ta cho người đưa hắn quay lại Linh Ẩn Tự - nơi gần nhất, và cũng là nơi ta vừa rời đi. May thay, trụ trì là người nhân hậu, sẵn lòng thu nhận người lạ. Các sư tăng thay nhau chăm sóc hắn, băng bó vết thương.
Nhưng rồi phát hiện vết thương có độc. Trụ trì nhiều năm nghiên cứu về dược lý, nói độc này muốn giải có phần phức tạp - cần máu của người có bát tự thuần âm là dẫn dược – vừa hay, ta lại là người đó.
Không suy nghĩ nhiều, ta cắt tay mình. Ngày ba cữ thuốc, lòng bàn tay trái, cứ chỉ băng hờ cho tiện lấy máu.
Hắn mê man suốt năm ngày. Ta ở lại bên chùa đến khi hắn ổn định thì quyết định rời đi. Ta biết ta là phụ nhân đã có phu quân, không thể để người đời dị nghị.
Trước khi rời đi, ta dặn trụ trì không được tiết lộ gì về ta, chỉ nói là một người qua đường làm điều thiện. Ta muốn sống yên, không ơn nghĩa, không dây dưa.
Nhưng Cố Y Y thì lại mang tâm tư khác. Không biết từ lúc nào nàng ta đã để ý thấy Hổ Phù hắn mang bên người, đoán được hắn là kẻ có lai lịch không tầm thường. Nên khi ta không để ý, nàng buộc chiếc khăn tay có thêu tên mình vào vết thương trên tay hắn, giả làm băng gạc. Còn dúi cho tiểu sa di ít bạc, nhắn: “Nếu hắn tỉnh lại, nói người cứu là Cố tiểu thư của phủ Hầu gia.”
Lúc đó ta không hay biết gì cả.
Chỉ đến sau này – khi tin đồn lan truyền rồi Thích tướng quân đích thân tới Hầu Phủ cầu thân với Cố Y Y, ta mới vỡ lẽ.
Cố Y Y cũng "tu hú chiếm tổ" đủ rồi, vừa hay để ta lợi dụng. Nhân việc Cố Y Y mất tích, Thích Hoài bỏ công khắp nơi điều tra, ta lại thả ra chút gió về sự thật năm ấy. Thích Hoài tung hoành chiến trường nhiều năm, vốn là kẻ tinh tường, chỉ với chút manh mối đã khám phá ra.
*
"Thiếp thân có tội! Nếu thiếp thân sớm nói ra sự thật này, thì tướng quân Thích cũng đã không bị che mắt đến tận bây giờ rồi!". Ta có chút nghẹn ngào.
Thích Hoài vung tay áo, lời lẽ thấu tình đạt lí:
"Phu nhân ngày đó đã kết hôn với Cố Trường Canh rồi. Nếu truyền ra ngoài chuyện phu nhân cứu ta, cho dù chúng ta trong sạch, cũng không tránh khỏi ảnh hưởng tới thanh danh. Phu nhân là ân nhân của ta, ta nào dám trách phu nhân, ta chỉ trách cái con tiện nhân kia tráo trở, đánh cắp danh tiếng của người khác!"
"Chỉ đáng thương cho phu quân ta! Chàng ấy không thể tin được rằng người thân duy nhất của mình đã vĩnh viễn ra đi. Cả ngày chàng ấy cứ lết cái chân tàn của mình, ngồi bên bờ sông, ai khuyên cũng không được. Cứ tiếp tục như vậy, thiếp thân thật sự lo sợ rằng thân thể chàng ấy sẽ không thể nào chịu đựng được nữa..."
Nói ra những lời kia, ta lén tự bấu vào tay, đau đến rơi lệ. Thần sắc của Thích Hoài dịu đi rất nhiều, trong ánh mắt thoáng hiện một tia thương tiếc.
*
Những việc mà Cố Trường Canh đã làm, khiến cho lão phu nhân vô cùng thất vọng. Bà ta bắt đầu chuyển sự chú ý sang đứa cháu vẫn còn chưa chào đời của mình.
Giờ ta trở thành đối tượng được bảo vệ đặc biệt của Hầu phủ.
Các loại cao lương mỹ vị, các loại bổ phẩm quý hiếm như nước chảy ào ào vào viện ta.
Tiếc là, những ngày tháng an nhàn, sung sướng như vậy lại không kéo dài được bao lâu. Vào một đêm khoảng nửa tháng sau, một nữ nhân quần áo rách rưới, toàn thân đầy thương tích, khó nhọc gõ cửa Hầu phủ.
Gã gia đinh canh cửa vừa nhìn rõ mặt nữ nhân kia, đã sợ hãi đến mức mặt cắt không còn một giọt máu, quay người bỏ chạy thục mạng.
Cố Y Y - tiểu thư của Hầu phủ, người đã "yên nghỉ" dưới ba tấc đất, vậy mà lại có thể sống lại!
Lão phu nhân ra lệnh cho tất cả mọi người giữ kín miệng, chuẩn bị bí mật xử tử nàng ta.
Cố Trường Canh chống gậy, lao thẳng vào từ đường, bất chấp tất cả, che chắn cho Cố Y Y ở phía sau.
"Mẫu thân muốn giết muội ấy, thì trước tiên hãy giết con đi! Chỉ cần con còn một hơi thở, thì con nhất định phải bảo vệ muội ấy được bình an vô sự!"
Lão phu nhân sốt ruột đến mức dậm chân liên tục: "Đồ ngốc! Tên của Cố Y Y đã bị xóa khỏi sổ hộ tịch rồi! Thích Tướng quân cũng đã đính hôn với Chiêu Dương công chúa. Nếu nó không chết, thì chỉ mang đến phiền phức cho Hầu phủ mà thôi!"
"Không đâu mẫu thân! Con có thể cho muội ấy một thân phận mới! Từ hôm nay trở đi, muội ấy sẽ là di nương mà phủ chúng ta mới nạp! Con trai đã sa cơ lỡ vận đến bước đường này, thì cả đời này cũng chẳng còn chút niềm vui nào nữa! Con chỉ cầu xin có thể được ở bên Y Y trọn đời! Xin mẫu thân hãy tác thành cho chúng con!"
Cố Trường Canh khóc lóc thảm thiết, lão phu nhân vẻ mặt đầy khó xử, quay đầu nhìn về phía ta.
Ta cúi đầu ngoan ngoãn, khom người hành lễ: "Mẫu thân cứ yên tâm! Chỉ cần Hầu gia được vui vẻ, thì con dâu không dám có nửa lời oán thán!"
"Con ngoan lắm! Con đã phải chịu nhiều thiệt thòi rồi! Mẫu thân hứa với con, nữ chủ nhân của Hầu phủ này, sẽ vĩnh viễn chỉ có một mình con mà thôi! Không ai có thể lay chuyển được vị trí của con đâu!"
Ta vẻ mặt đầy cảm kích, nhẹ nhàng nép vào bên cạnh lão phu nhân: "Mẫu thân ơi! Người duy nhất mà con dâu có thể dựa vào, chỉ có mình người mà thôi!"
Trong lúc chúng ta trò chuyện, Cố Y Y từ từ tỉnh lại. Vừa nhìn thấy ta, trong mắt nàng ta bùng lên ngọn lửa hận thù ngút trời.
"Phương Lê! Đồ tiện nhân! Chắc chắn ngươi và Thích Hoài đã cấu kết với nhau, bày ra cái kế hoạch tàn độc đó để hại ta! Ta muốn giết ngươi! Ta muốn giết ngươi!"
"Y Y! Muội đừng kích động như vậy! Chuyện này là do bọn sơn tặc gây ra mà! Không hề liên quan gì đến Phương Lê cả! Thật ra, nàng ấy là một người hiểu tình đạt lý, chỉ là muội có quá nhiều thành kiến với nàng ấy mà thôi!"
"Thành kiến ư? Ca ca có biết những ngày tháng mà ta phải trải qua khi bị bọn sơn tặc bắt đi không? Bọn sài lang hổ báo kia, căn bản không hề coi ta là người! Mỗi giây mỗi phút, ta đều sống trong địa ngục! Nếu không phải vì muốn báo thù nàng ta, thì ta đã không thể nào kiên trì được đến ngày hôm nay rồi!"
Cố Y Y dùng hết sức bình sinh, nhào về phía ta. Nhưng nàng ta thậm chí còn chưa kịp chạm vào vạt áo của ta, thì đã lại ngất xỉu một lần nữa.
Cố Trường Canh đau lòng đến tột độ, vội vàng cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người Cố Y Y, rồi sai người khiêng nàng ta về phòng mình.
Sự việc Cố Y Y bị bắt cóc, quả thật không liên quan đến ta, chỉ vưa khéo, lại đúng ý ta, nên ta đây là thuận nước đẩy thuyền.
Lão phu nhân tâm trạng vô cùng u uất, chỉ biết nghiến răng nhổ một ngụm nước bọt vào bóng lưng của hai người kia.
"Cái thứ dơ bẩn mà ngàn người cưỡi, vạn người đạp kia! Chỉ có thằng ngốc nhà mình mới coi nó như bảo bối mà thôi!"
"Mẫu thân ơi! Con còn hai tháng nữa là sinh rồi! Tiểu muội điên cuồng như vậy, con thật sự rất sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn mất!"
Lão phu nhân nhíu mày. Đứa cháu trai đích tôn mà bà ta ngày đêm mong nhớ đang gặp nguy hiểm, chuyện này sao có thể được chứ?
Thế là, ngay ngày hôm sau, phần lớn nô bộc trong phủ đều được điều đến để hầu hạ bên cạnh ta.
Tất cả những thứ mà ta ăn uống hàng ngày, đều phải được phủ y kiểm tra cẩn thận, đảm bảo không có bất cứ sai sót nào thì mới được mang đến cho ta.
Sau khi khỏi bệnh, Cố Y Y tìm mọi cách để hãm hại ta, nhưng xung quanh ta được bảo vệ nghiêm ngặt như thành đồng vách sắt, nên nàng ta căn bản không thể nào tìm được bất cứ cơ hội nào.
"Chẳng phải chỉ là mang thai thôi sao! Là trai hay gái còn chưa biết nữa! Ta xem ngươi còn có thể đắc ý được đến bao giờ!"
Ta khẽ xoa bụng mình, mỉm cười đáp: "Bà mẫu đã nói rồi. Đứa trẻ này là huyết mạch của Hầu gia, là tương lai của Hầu phủ. Dù là trai hay gái, thì đều vô cùng quý giá."
"Xì! Ngươi tưởng rằng trên đời này chỉ có một mình cô biết sinh con chắc? Bây giờ trong lòng Hầu gia, trong mắt Hầu gia chỉ có mình ta thôi! Nếu ta mà sinh được con trai trước ngươi, thì chẳng phải cả cái Hầu phủ này đều phải lấy ta làm tôn sao? Cái loại nữ nhân lòng dạ độc ác như ngươi, sẽ chẳng còn chỗ đứng ở cái phủ này nữa đâu!"
Càng nghĩ, Cố Y Y càng thêm phần phấn khích. Đêm hôm đó, nàng ta thay đổi hoàn toàn thái độ lạnh nhạt trước đây với Cố Trường Canh, mà chủ động chui vào trong chăn của hắn ta.
Hai người như củi khô gặp lửa, ngày đêm quấn lấy nhau, khiến cho lão phu nhân tức giận đến mức mắng Cố Y Y là con hồ ly tinh, phải hút khô tinh huyết của con trai bà ta thì mới chịu thôi.
"Hầu gia vất vả lắm mới được như ý nguyện, khó tránh khỏi có chút buông thả. Bảo phủ y kê cho họ mấy vị thuốc bổ cường thân kiện thể, mang đến cho họ, nhất định phải để họ được tận hứng."
Tiểu Đào vừa gật đầu, vừa cười trộm.
"Di nương đã tốn công tốn sức như vậy, nếu biết rằng Hầu gia cả đời này cũng không thể sinh con, thì không biết có tức giận đến mức ngất xỉu luôn không nữa."
Ta cầm chiếc thìa bạc lên, từ tốn ăn từng ngụm tổ yến huyết thượng hạng trong bát.
Kiếp trước, khi Cố Trường Canh mới bị thương, không có ai chăm sóc hắn ta, chính ta là người bụng mang dạ chửa, tận tâm hầu hạ, mới có thể giữ lại được mạng sống cho hắn ta.
Kiếp này, ta đã thêm vào bát thuốc của hắn ta một chút "đồ bổ". Cho nên, thứ mà hắn ta đã mất đi, không chỉ có chân trái và con mắt bên phải, mà còn có cả cái khả năng "khai chi tán diệp" mà tất cả nam nhân đều lấy làm kiêu hãnh.
Đứa con của ta, nhất định phải là đứa con duy nhất của Hầu phủ. Đây là thứ mà Cố Trường Canh nợ chúng ta.
*
Một tháng trôi qua, bụng của Cố Y Y vẫn không hề có bất cứ động tĩnh gì.
Nàng ta bắt đầu sốt ruột, chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm lang trung.
Nhưng các đại phu đều nói rằng hai người họ không hề có vấn đề gì cả, chỉ là thời cơ chưa đến mà thôi. Nhưng nàng ta không còn thời gian để chờ đợi nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng ta quyết định tìm người để mượn giống. Nàng ta nhìn hết một lượt đám hộ vệ gia đinh trong phủ, cuối cùng cũng tìm được một người có ngũ quan và hàng lông mày giống Cố Trường Canh đến ba phần.
Nàng ta dùng cả những lời ngon ngọt dụ dỗ, lẫn những lời lẽ đe dọa, ép buộc đối phương phải "phối hợp" với mình. Dưới sự bố trí của ta, mọi sự cứ vậy mà nước chảy mây trôi.
Cuối cùng, vào ngày ta sinh hạ con gái, Cố Y Y cũng tuyên bố rằng mình đã có thai.
Cố Trường Canh vui mừng khôn xiết. Ta sinh con gái, với hắn mà nói - chẳng đáng một xu, có hay không cũng chẳng sao. Hắn đặt toàn bộ niềm tin vào cái thai của Cố Y Y. Lão phu nhân cũng chẳng khác gì, vừa nhìn thấy tôn nữ của mình, ngay lập tức trở mặt.
Bà ta muốn thu hồi tất cả những đặc quyền mà mình đã ban cho ta trước đó, nhưng lại phát hiện ra rằng, bản thân không thể nào sai khiến được bất kỳ ai nữa. Đám hạ nhân trong phủ, tất cả đều chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của ta.
"Phương Lê! Ngươi muốn tạo phản hả? Ngươi không sợ ta bảo Hầu gia hưu ngươi sao?"
Trước sự phẫn nộ của lão phu nhân, ta ngược lại - nhàn nhã nhấp trà rồi đưa bà cuốn sổ chi tiêu:
"Mẫu thân à, người đừng giả vờ không hiểu nữa. Hầu gia đã tàn phế, quan chức cũng bị bãi miễn. Tất cả các khoản chi tiêu trong phủ, đều là con lấy tiền hồi môn của mình ra để bù vào. Nếu mẫu thân thật sự hưu con, thì đừng nói là sai khiến đám hạ nhân, mà đến cơm cũng chưa chắc đã có mà ăn."
Lão phu nhân tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại chẳng thể làm gì được. Không được mấy ngày, bà ta đã ngã bệnh liệt giường. Mỗi ngày, bà ta đều thở không ra hơi, chẳng còn sức đâu mà đến gây phiền phức cho ta nữa.
Đến ngày con gái ta đầy tháng, Thích Hoài đã dẫn theo người thê tử mới cưới của mình, Chiêu Dương công chúa, người con gái được hoàng thượng yêu thương nhất, đến Hầu phủ chúc mừng.
Chiêu Dương công chúa vừa nhìn thấy con gái ta, đã yêu đến mức không muốn rời tay. Nàng ấy không chỉ đích thân đặt nhũ danh cho con bé là Oản Oản, mà còn tuyên bố sẽ nhận con bé làm nghĩa nữ ngay tại chỗ.
Ta vốn dĩ chỉ nghĩ rằng nàng ấy nhất thời hứng khởi mà thôi. Ai ngờ, ngay ngày hôm sau, nàng ấy đã vào cung để cầu xin hoàng thượng ban chỉ, phong cho Oản Oản làm Thanh Bình quận chúa, lại ban thêm phủ đệ riêng.
Ta vô cùng cảm kích, nên đã bế theo con gái đến phủ công chúa để tạ ơn. Chiêu Dương công chúa vô cùng thân thiện, nắm tay ta gọi tỷ tỷ.
"Tỷ tỷ không biết đó thôi! Muội từ năm mười một tuổi, khi lần đầu tiên nhìn thấy tướng quân, đã thề rằng cả đời này không gả cho ai khác ngoài chàng! Tỷ là ân nhân cứu mạng của chàng, cũng là quý nhân đã giúp muội thành toàn! Có muội và tướng quân làm hậu thuẫn cho tỷ, thì cái Hầu phủ cỏn con kia, tỷ căn bản không cần phải để vào mắt!"
Có lời này của Chiêu Dương công chúa, ta không còn bất cứ điều gì phải kiêng dè nữa.
Cố Y Y mang thai được năm tháng. Sau khi phủ y xác nhận, cái thai trong bụng nàng ta chắc chắn là con trai.
Nàng ta thực sự quá kiêu ngạo, lại chạy đến trước mặt ta để khoe khoang. Ta lệnh cho gi nô, đặt một lư hương hoa ngọc lan vào phòng nàng ta.
Đêm hôm đó, hương ngọc lan kích tình, nàng ta dục hỏa khó nhịn, liền tìm gã hộ vệ kia, ân ái triền miên.
Đợi đến đúng cao trào, ta lệnh gia nô bao vây cửa viện, mời Cố Trường Giang tới tận nơi bắt gian.
"Hầu gia! Đây là món quà lớn mà ta tỉ mỉ chuẩn bị cho ngài! Ngài có thích không?"
Cố Y Y giật mình tỉnh giấc khỏi cơn mê loạn. Nàng ta đẩy mạnh gã nam nhân đang nằm trên người mình ra, rồi hoảng loạn quỳ rạp xuống dưới chân Cố Trường Canh.
"Ca! Huynh nghe muội giải thích đi! Mọi chuyện không phải như những gì mà huynh nhìn thấy đâu! Là nàng ta cố tình hại muội! Muội vô tội mà!"
"Tiện nhân! Ta vì ngươi mà liều cả mạng sống! Biến mình thành cái thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ! Ta đã trả giá tất cả vì ngươi! Vậy mà ngươi dám phản bội ta? Ngươi dám phản bội ta!"
Cố Trường Canh thần sắc điên cuồng, giơ chân đạp mạnh vào Cố Y Y dưới chân, khiến nàng ta văng ra đập vào tường, khóe miệng ứa máu. Ánh mắt nàng ta vừa tuyệt vọng vừa không cam tâm, trông có phần đáng sợ:
"Đừng có mà tự cho mình là cao thượng! Một nam nhân mà có thể nảy sinh cái loại ý đồ bất chính với muội muội ruột của mình, thì có thể là cái thứ tốt đẹp gì chứ? Ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi xem, nếu như lúc đó ngươi biết rằng mẫu thân đã báo quan, thì ngươi có còn chọn cứu ta trước hay không?"
"Câm miệng! Đưa kiếm của ta đây! Ta phải giết đôi cẩu nam nữ các ngươi!"
Cố Trường Canh gào thét khản cả giọng, nhưng không hề nhận được bất cứ sự phản hồi nào. Đám hạ nhân đứng xung quanh im lặng chỉnh tề, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chỉ chờ lệnh của ta phân phó.
Ta ngồi thờ ơ, lạnh lùng nhìn đôi huynh muội chó cắn chó, cảm thấy chán ghét.
Cố Y Y là kẻ thấy gió chiều nào theo chiều ấy, nên đã quay sang khóc lóc, thảm thiết cầu xin ta.
"Tẩu tẩu... không! Phu nhân! Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của muội! Muội không nên vì ghen tị mà luôn luôn đối đầu với tẩu! Bây giờ muội đã phải chịu trừng phạt rồi! Cầu xin tẩu hãy đại nhân đại lượng, tha cho muội một mạng! Muội đảm bảo rằng cả đời này, cả kiếp này, muội tuyệt đối sẽ không bao giờ dám bước chân vào kinh thành nữa đâu!"
"Ta đã từng cho cô cơ hội rồi. Nhưng chính cô lại nhất quyết phải quay trở lại. Bây giờ muốn đi, thì e rằng không dễ dàng như vậy đâu."
Ta cho người dọn dẹp một viện nhỏ ở xa, để đôi uyên ương đã trở mặt thành thù này ở đó. Chỉ cho phép tâm phúc của ta theo dõi chặt chẽ và đưa cơm nước mỗi ngày, đảm bảo huynh muội này không thể tự tìm chết nhưng sống cũng chẳng thoải mái. Lại truyền tin ra ngoài, di nương khó sinh, băng huyết mà chết, một xác hai mạng, Hầu gia và lão phu nhân cũng vì thế mà sinh tâm bệnh, đóng cửa phủ không tiếp khách.
Cố Trường Canh đã từng nói, rằng tâm nguyện lớn nhất của hắn ta trong cuộc đời này, chính là được ở bên người mình yêu trọn đời.
Bây giờ, cuối cùng thì hắn ta cũng thực hiện được cái tâm nguyện đó rồi.
Hạ nhân có nhiệm vụ mang cơm đến, mỗi ngày đều đến báo cáo với ta về cuộc sống "hạnh phúc" của hai người kia.
... "Di nương đã sinh hạ được một bé trai. Chỉ tiếc rằng đứa bé vừa mới ló đầu ra, thì đã bị Hầu gia bóp chết. Di nương cũng phát điên. Thi thể đứa bé đã thối rữa, bốc mùi, mà nàng ta vẫn ngày ngày ôm khư khư không rời..."
... "Hầu gia lại thừa lúc di nương đang ngủ say, trói nghiến nàng ta lại, móc đi con mắt bên trái, chặt đứt cái chân bên phải. Hắn ta nói rằng chỉ có như vậy, thì hai người mới đủ xứng đôi vừa lứa..."
... "Hầu gia hình như cũng điên rồi, cứ đòi gặp phu nhân, nói rằng mọi sự lẽ ra không phải thế này, nói rằng mình sai rồi, mình muốn làm lại..."
*
Ngày tháng trôi qua thật nhanh. Chớp mắt một cái, Oản Oản đã lên sáu tuổi. Bé con tràn đầy sự tò mò đối với mọi thứ trên đời. Ta sợ rằng có một ngày nào đó, bé con có thể vô tình lạc tới căn viện kia, và nhìn thấy những thứ mà bé không nên thấy.
Thế nên, vào đêm Trung thu đoàn viên của vạn nhà, cả thành ầm ĩ việc Hầu Phủ có cháy. Người ta truyền nhau không biết đèn Khổng Minh ai thả lại rơi xuống đúng mái căn viện xưa của di nương Hầu phủ, mái cũ lá khô nhiều, bắt lửa cháy phừng phừng. Lại nói, đến lúc gia đinh dập được lửa thì phát hiện Hầu gia - người vốn nặng lòng với di nương, thường hay nhốt mình trong căn viện cũ của nàng ta - đã chết, chỉ còn lại cái xác cháy đen co quắp.
Lão phu nhân nghe tin dữ, đau đơn uất nghẹn đến thổ huyết, chết không nhắm mắt.
*
Sau tang lễ của phu quân và lão phu nhân, Hầu phủ cũng không còn, ta cũng chỉ có con gái, không thể kế thừa tước vị, ta liền cùng con gái dọn khỏi Hầu phủ, chuyển về phủ quận chúa mà Hoàng thượng đã ban cho con gái ta lúc trước.
Có quyền lực, có tiền bạc, lại còn trẻ, chỉ trong một đêm, ta trở thành người góa phụ được ngưỡng mộ nhất trong kinh.
Nhìn con gái chạy nhảy vui đùa, ta cảm thấy hạnh phúc như dòng nước ấm lan tỏa từng tấc da thịt. Đời này, những ngày tháng tươi đẹp của mẹ con ta vẫn còn phía trước.
(HOÀN)