Tynnyl Shop

Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Sáng Nơi U Tối (Chương 27-32 HẾT)

Nguyễn Phương Minh
Ngày 22/05/2025

<-- Chương trước

27

Bữa tất niên này kéo dài từ chiều đến tận khuya.  

Rượu nóng được hâm hết lần này đến lần khác, cuối cùng mùi rượu nồng nặc khắp trướng, xông đến mức ta gần như không mở nổi mắt.  

Tiệc rượu mãi mới tàn, Hựu Niên cứ lặng lẽ đi theo ta, không rời nửa bướcđến cả lúc ta đi nhà xí, hắn cũng đứng ngay bên ngoài cửa, cách ta đúng ba bước làm lính gác.  

Xem tình hình này, tối nay ta có trốn cũng không thoát khỏi chủ soái doanh.  

Phương Thế Hữu cau chặt mày, kéo ta sang một bên:  

"Cô đắc tội với hắn à? Sao hắn cứ mãi gây khó dễ cho cô vậy!?"  

"Không sao, không sao, ta biết rõ mà."  

"Biết rõ cái rắm!"  

Hắn tức tối trừng mắt nhìn ta:  

"Ta vừa đi hỏi thăm rồi! Tên Thừa tướng này không phải loại người hiền lành gì đâu! Ở kinh thành ai ai cũng biết hắn là sát thần! Hồi đó đám nghịch đảng rơi vào tay hắn, không một ai còn sống mà ra ngoài!"  

"Nếu cô từng đắc tội hắn, mau nói ngay đi! Lão tử dù có phải bỏ quân công, cũng phải giữ lại mạng cho cô!"  

Phía sau lưng, một ánh mắt vẫn luôn khóa chặt trên người ta, khiến ta quẫn bách đến mức phải gạt tay Phương Thế Hữu xuống.  

"Chậc, ngươi nghĩ đi đâu thế... Ta với hắn cũng từng hoạn nạn có nhau, tối nay chỉ là ngồi lại ôn chuyện thôi."  

Phương Thế Hữu giậm chân nhảy dựng lên:  

"Nằm chung một trướng để ôn chuyện á!?"  

"Hồi đó ta với hắn là bạn tù, ở chung một gian, sống cùng nhau bốn tháng."  

Hắn vò đầu gãi tai cả buổi, đi rồi mà vẫn còn ngoái đầu nhìn lại ba lần.  

Bên trong doanh trướng, Hựu Niên đứng yên lặng dưới rèm, chờ ta.  

Trướng có lò sưởi, ánh lửa không quá sáng nhưng lại ấm áp lạ thường.  

Ta nướng mấy củ khoai lang, rang hai nắm đậu phộng, chuẩn bị tinh thần trò chuyện suốt đêm.  

Đám thị vệ đều đã lui hết, đất trời tĩnh mịch, dường như chỉ còn lại hai chúng ta.  

Hắn không hỏi ba năm qua ta sống thế nào, có lẽ chỉ trong một ngày ngắn ngủi, hắn đã tra rõ toàn bộ hành tung của ta.  

Hắn tựa như trở lại dáng vẻ năm xưa chỉ lặng lẽ ngồi đó, chăm chú nhìn ta, không nói một lời.  

Nhưng ta lại không còn là ta của ngày trước nữa.  

Giữa tiếng đậu phộng rang trên lò than nổ lép bép, ta cũng chẳng thể nghĩ ra được một câu nói thích hợp nào.  

Khó khăn lắm mới mở miệng hỏi được một câu.  

"Những kẻ hại nhà huynh năm xưa... bây giờ thế nào rồi?"  

"Mấy tên hoạn quan Đông Xưởng nhúng tay vào chính sự, đã bị ta xử lăng trì. Ta sai người lạng từng nhát dao xuống chúng."  

"Ba đại doanh ở kinh thành, từ trên xuống dưới, ta đã thanh tẩy một lượt."  

Da đầu ta tê rần, vội vàng gật đầu:  

"Chúng đáng tội cả."  

Hắn cúi mắt, nắm chặt chén trà trong tay.  

"So với trước đây, Tiểu Ngư ít nói hơn rất nhiều..."  

"Khi ấy, mỗi đêm nàng đều có vô số chuyện để kể cho ta nghe."  

Mặt ta nóng bừng, ngón chân muốn cào xuống đất.  

"Hồi đó bị nhốt lâu quá, có lẽ là bị chứng lo âu nhẹ, không nói chuyện thì trong lòng sẽ bứt rứt không yên... Cũng không hẳn là bệnh gì, ra ngoài rồi thì đỡ hơn nhiều."  

Có lẽ không hiểu chứng lo âu là gì, hắn chỉ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.  

Trong trướng lặng như tờ.  

Cả hai chúng ta đều ngồi trên ghế lớn, cách nhau ba bước, cuộc trò chuyện vốn nên thân mật, bây giờ lại xa lạ đến không tưởng.  

Thế nhưng, những gì mãi canh cánh trong lòng, luôn là những điều không thể quên đi.  

Hắn chậm rãi đặt tay phải lên đầu gối.  

"Tiểu Ngư, chân ta đau." 

Ta vội đứng dậy:  

"Ta đi gọi thái y cho huynh!"  

"Đau lắm, đau đến mức một khắc cũng không nhịn nổi nữa."  

Thế là ta kéo một chiếc ghế nhỏ lại gần, ngồi xuống trước mặt hắn như ngày trước, đặt tay lên chân hắn, nhẹ nhàng xoa bóp.  

Thực ra ta có biết gì về xoa bóp đâu?  

Khi đó, ta chỉ giữ trong lòng một nỗi bực bội—hắn càng tỏ ra bất cần, ta lại càng muốn chăm sóc hắn cho ra hồn!  

Hắn cứ như kiểu "chân này phế rồi, sống chết tùy ý," làm ta tức đến phát điên, thế là hễ có cơ hội, ta lại lôi ra xoa bóp cho hắn.  

Lúc ấy tối om không ánh đèn, hai người vừa chuyện trò vừa cười đùa.  

Còn bây giờ, người cũ gặp lại, chẳng nói được câu nào.  

Sự xa lạ này nhanh chóng bóp nghẹt cả hai chúng ta.  

Hắn khẽ nuốt xuống, đến khi lên tiếng lại, âm giọng đã nghẹn đến mức không kìm được.  

"Tiểu Ngư, tại sao nàng không dám nhìn ta?"  

"Nàng ngẩng đầu lên nhìn ta đi."  

Chỉ hai câu thôi đã khiến ta suýt rơi nước mắt.  

Ta vội ngẩng đầu lên, chăm chú quan sát hắn.  

Hắn đội ngọc quan xanh biếc, vận trường bào lộng lẫy, đôi tay trắng trẻo như sứ, sáng mịn như ngọc.  

Còn gương mặt ấy, tuấn mỹ vô song, thoát tục tựa thần tiên.  

Thực ra, tối nay lúc ở yến tiệc ta cũng đã thoáng nhìn qua.  

Những vị tướng quân bọn ta vẫn hay cười cười nói nói, ở bên cạnh hắn bỗng trông chẳng khác nào một đám gấu xồm xoàm râu ria.  

Hắn không còn là Hựu Niên của ngày xưa nữa.  

Bây giờ, đến cả phần cằm ngay trước mắt ta cũng láng mịn sáng bóng, tinh tế đến mức không tưởng.  

Nhớ lại ba tháng đầu tiên trong thiên lao, chúng ta không có lấy một ngọn nến, chỉ có thể trò chuyện trong bóng tối.  

Về sau, có ánh đèn rồi, hắn râu ria xồm xoàm, ta tóc tai rối bù, ai cũng chẳng thể chê trách ai.  

Tới hôm trước khi hành hình, tù nhân không được chỉnh trang diện mạo—ta khắc sâu trong trí nhớ hình ảnh hắn gầy đến da bọc xương, chân thọt, tóc khô quắt, lưa thưa gãy rụng.  

Ngay cả ngày cuối cùng ấy, khi hắn đập bát lấy mảnh sứ cạo sạch râu, ta vẫn chẳng hề thấy hắn tuấn tú chút nào.  

Nhưng bây giờ...  

Hắn đã trở thành thế này, đến chiếc đai ngọc bên hông cũng đáng giá nghìn vàng.  

Làm sao ta dám nhận ra hắn?  

Làm sao ta còn có thể quấn lấy hắn, chọc hắn như ngày xưa?  

Hắn nhắm chặt mắt, từng giọt nước mắt lớn lặng lẽ rơi xuống.  

"Ta đã tìm nàng suốt ba tháng ở kinh thành, lật tung từng ngõ ngách, rồi lại lật tung cả vùng Kinh Kỳ."  

"Ta tìm sang Sơn Đông, Thiểm Tây, Hà Nam, mỗi nơi đi qua đều dò xét từng hộ dân mang họ Dư."  

"Phủ Thái tử không có tên nàng.  

Mười Lăm bọn họ nói, có lẽ nàng đã bị kẻ khác mua chuộc thay người chịu tội, có lẽ tên nàng đã bị xóa khỏi gia phả nhà họ Dư, hoặc cũng có thể—nàng là nữ tử, không được ghi vào tộc phả."  

"Ta liều mạng phát triển hệ thống truyền tin quân sự, không dám nghỉ một ngày, mãi đến năm nay mới có thể trải thám tử khắp Đạo Giang Nam."  

"Ta nghĩ, nàng sợ lạnh như vậy, hẳn đã đi về phương Nam."  

"Không thể ngờ rằng, nàng lại đến biên cương Đông Bắc, đầu quân vào quân đội."  

Ta khổ mà không thể nói ra.  

Đầu quân cái gì chứ! Ta bị bắt đi lính đấy!  

Khi ấy, bốn phương tám hướng đều có chiến tranh, khắp nơi loạn lạc, trên người ta chỉ có hai lượng rưỡi bạc, nào dám chạy bừa?

Lúc đó ta nghĩ, quân Trấn Bắc dù gì cũng là quân chính quy, cứ bám theo trước đã.  

Rồi ta phát hiện, điều kiện vệ sinh trong quân doanh quá kém, binh sĩ bị thương chếc vì nhiễm trùng còn nhiều hơn chếc vì đao kiếm.  

Thế là ta chế ra băng garô cầm máu, điều chế dung dịch sát trùng.  

Sau đó, ta thành lập đội ngũ y tá, dạy họ cách khử trùng, băng bó và khâu vết thương.  

Dùng thuốc sát trùng lau sàn, hồi sức tim phổi, cầm m.á.u động mạch bằng cách thắt nút gần tim, dùng nước muối sinh lý để sát khuẩn ngăn nhiễm trùng...  

Những điều này ở kiếp trước chỉ là kiến thức phổ thông, bất cứ ai từng đi học đều biết.  

Vậy mà ở đây, ta lại trở thành truyền kỳ trong miệng các tướng sĩ, bị gọi là “thần cơ diệu toán, khôn ngoan đến mức quỷ thần cũng khó lường.”  

Kiếp trước, ta chưa từng có kế hoạch nghề nghiệp rõ ràng, cũng chẳng biết bản thân mạnh ở đâu, yêu thích ngành nghề nào.  

Cứ sống kiểu làng nhàng, chắp vá qua ngày.  

Nhưng đến nơi này, con đường nghề nghiệp của ta lại trở nên sáng tỏ chưa từng có.  

Ta dường như đã tìm lại được chính mình—một bản thân rực rỡ ánh hào quang.  

Ta đem toàn bộ những gì đã trải qua kể cho hắn nghe, kể về Phương Thế Hữu, về những huynh đệ xuất thân thổ phỉ của ta.  

Kể từ đêm khuya cho đến khi trời hửng sáng.  

Kể đến mức củ khoai lang trên lò cũng cháy khét một lớp vỏ ngoài.  

Chỉ khi ngáp một cái thật dài, ta mới phát hiện Hựu Niên đã ngủ thiếp đi.  

Hắn tựa lưng vào ghế, ngủ rất yên tĩnh, quầng thâm dưới mắt đậm đến mức có thể thấy được sự mệt mỏi tích tụ bao ngày.  

Tay hắn vẫn nắm chặt lấy vạt áo ta, như thể vẫn sợ ta chạy mất.  

Ngực ta căng lên một cảm giác chua xót.  

Ta đỡ lấy đầu hắn, kéo vai hắn, giúp hắn nằm ngay ngắn trên giường.  

Chiếc ống tay áo này không rút ra được, ta cũng không dám rút nữa.  

Ta đá giày xuống, cứ thế một cách bừa bãi, chẳng ra dáng gì cả, nằm xuống bên cạnh hắn. 

28

Tối mùng Ba, ta theo đội tuần tra rời doanh trại.  

Trời chưa sáng đã xuất phát, đến khi trời tối nghe hiệu lệnh mới quay về.  

Ta tránh mặt Hựu Niên.  

Nếu không, hắn cứ ngày ngày đi theo sau ta, khiến lòng ta rối như tơ vò, đêm mất ngủ, ban ngày lại lơ đễnh thất thần.  

Vậy nên, ta cưỡi ngựa ra khỏi thành tuần tra, để mặc gió lạnh táp vào mặt, để nó thổi bay những suy tư vướng bận trong đầu.  

*

Hựu Niên ngày càng có địa vị.  

Hắn từng chịu cảnh nửa năm lao ngục, lại nhờ thời thế mà quay về triều đình. Khi xưa bị dồn đến đường cùng ra sao, cả thiên hạ đều biết, ngay cả Thái tử cũng nợ hắn một ân tình "không ruồng bỏ".  

Triều Đại Thịnh vốn có lệ giảm cấp kế vị, nhưng sau khi Thái tử lên ngôi, lại phá lệ phong hắn làm thân vương, coi hắn như ruột thịt.  

Quan tước, phẩm trật, lễ nghi... ta hiểu biết chẳng nhiều, giữa ta và hắn ngăn cách đâu phải chỉ là bộ quan bào đó.  

Chỉ là mỗi lần nhìn hắn, ta luôn phải suy nghĩ rất lâu, mới có thể tưởng tượng ra dáng vẻ năm đó.  

Khi đó, hắn tóc tai bù xù, thương tích đầy mình.  

Thật nực cười.  

Điều ta hoài niệm nhất, vẫn là khoảng thời gian cả hai khốn đốn đến mức rơi nước mắt, cùng ngủ trong màn đêm đầu kề đầu, cuộn tròn trong một chiếc chăn để sưởi ấm.  

Lúc ấy, ta có thể gõ vào trán hắn, có thể dùng ngón tay chấm dầu bôi lên môi hắn khi bị nứt nẻ.  

Lúc ngủ thì dang tay dang chân, đạp hắn ra mép giường vì chiếm chỗ quá to.  

Còn bây giờ, trên bộ triều phục của hắn không một nếp nhăn, từng sợi tóc mai, từng hàng chân mày đều được chỉnh trang cẩn thận bởi thợ cạo chuyên nghiệp.  

Ngọc sáng đã lau bụi.  

... Giống như một người xa lạ.  

*

Tuần tra vốn không cần ta.  

Thành ngoại một dặm một trạm gác, mười bước một vọng canh, ta cưỡi ngựa lang thang, cuối cùng bị Đại tướng quân phái người lôi về.  

"Cô nương, cô làm ơn làm phước! Mất tích mấy ngày trời, sắc mặt Thừa tướng xanh mét như muốn ăn thịt người rồi kìa!"  

Ta bật cười, làm gì đến mức ấy?  

Hựu Niên trước giờ luôn ôn hòa lễ độ, hành sự chừng mực.  

Ta vén rèm trướng bước vào, giật mình khi thấy quan viên và thị vệ quỳ rạp đầy đất.  

"Có chuyện gì thế này?"  

Tuần phủ đại nhân quay đầu lại, mặt mày khổ sở, vội vã chắp tay hành lễ.  

"Hạ quan không dám nói, cô nương vào trong tự xem đi."  

Bị nói vậy, tim ta lập tức treo lơ lửng, rón rén nhón chân bước vào nội thất.  

*

Trước mắt tối sầm.  

Đây đâu còn là phòng ngủ sáng sủa sạch sẽ nữa?  

Mọi cửa sổ đều bị bịt kín bằng vải đen, chỉ có hai ngọn nến leo lét.  

Hựu Niên mặc áo trắng nằm trên nền đất, trông như đã tắt thở.  

"Hựu Niên! Huynh làm sao vậy?!"  

Ta chưa kịp nhìn rõ, vội lao về phía trước thì trán đập vào song sắt lạnh lẽo.  

Những thanh sắt to bằng ngón tay cắm sâu xuống đất, phong kín lối vào nội thất. Cửa có ổ khóa sắt, chìa vẫn cắm trên ổ.  

Trên trần nhà, là bầu trời sao do ta từng may.  

Trên bàn, là bộ bài Ma Sói bày ngổn ngang.  

Khoảnh khắc ấy, từng ký ức xưa cũ đổ ập đến như vỡ đê.  

Hắn lại biến căn phòng của chính mình thành một nhà tù…

Ta há hốc mồm, cứng lưỡi đến mức nói không thành lời.  

"Hựu... Hựu Niên, huynh... huynh đang làm gì vậy?"  

Hắn xõa tóc đen nhánh, trong ánh mắt đong đầy ý cười, dịu dàng như năm đó.  

"Những ngày qua, ta nghĩ mãi, nghĩ đến cả ngày lẫn đêm. Rốt cuộc ta đã thay đổi đến mức nào... mới khiến Tiểu Ngư của ta không dám nhìn thẳng vào ta lấy một lần?"  

"Chẳng lẽ ta phải quỳ xuống, hay là tự tay bẻ gãy chân phải này thêm lần nữa?"  

"Nếu chỉ có khi đau đớn, mới có thể khiến nàng đến gần ta hơn một chút... thì dù phải làm gì, ta cũng chấp nhận."  

Hắn đưa tay về phía ta, ta theo bản năng nắm lấy, lập tức bị kéo vào lòng.  

*

Hơi thở phả vào hõm cổ ta, nóng rực.  

Hắn thở dài một hơi.  

"Quả nhiên chỉ có như vậy, nàng mới chịu gần gũi ta một chút."  

Hai má ta nóng ran như có thể rán trứng, tim đập loạn nhịp, cảm giác tê dại, ngứa ngáy, lại sảng khoái này khó mà diễn tả thành lời.  

Ta như vừa nhận thức lại chính mình, tay run rẩy, lòng hoang mang nghĩ xem liệu có phải ta có ham mê đặc biệt nào đó không?  

Thậm chí ta còn có chút muốn xé áo hắn ra!  

A a a cứu ta với! Ta đang nghĩ gì vậy?!  

*

Cố gắng hồi phục lý trí, ta bặm môi, cứng ngắc nói một câu:  

"Không cần làm vậy... Chỉ là đã lâu không gặp, nên có chút xa lạ thôi."  

Hắn chậm rãi đưa tay lên, che mắt ta lại.  

"Vậy còn thế này?"  

Ta nhẹ nhàng chớp mắt, hàng mi khẽ quét qua lòng bàn tay hắn, nhột nhột.  

Ta nghe thấy tiếng hắn vung tay, thổi tắt hết nến trong phòng.  

Ánh sáng cuối cùng cũng biến mất, bóng tối hoàn toàn bao trùm.  

Hắn thả tay ra.  

*

Hơi thở của hắn, lẫn vào hơi thở ngày càng hỗn loạn của ta.  

Hắn thì thầm.  

"Mấy tháng đầu tiên trong thiên lao, ta chưa từng nhìn thấy mặt nàng."  

Lúc đó quá tối, không có đèn, không có ánh sáng, dù đôi mắt có quen với bóng đêm cũng chỉ nhìn thấy bóng dáng mờ nhạt.  

"Ta vẫn luôn tự hỏi, nàng trông thế nào?"  

"Mắt to hay nhỏ? Mũi cao hay thấp?"  

"Hẳn là một đôi mắt rất sáng."  

"Hẳn là rất hay cười, vì ta luôn nghe thấy nàng cười."  

"Hẳn là một đôi môi khéo léo, có thể kể rất nhiều chuyện."  

Ngón tay hắn run rẩy, lướt qua mắt ta, mũi ta, môi ta.  

Tê dại, nhột nhạt, lại có chút quen thuộc.  

Khoan đã!  

Chẳng trách!  

Ta bảo sao hồi đó ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy luôn có cảm giác có ai đó sờ mặt ta!  

*

Hắn khàn giọng nói tiếp.  

"Đêm hôm đó, khi Từ Hỉ bắt nàng đi, ta hoảng sợ đến cùng cực, thắp đèn viết vô số bức thư gửi bằng hữu cũ, cầu xin bọn họ giúp ta một tay."  

"Ta nghĩ, ta không thể chếc trong ngục. Ta phải tìm ra một con đường sống cho nàng."  

"Sau đêm đó, mắt ta liền kém đi."  

"Nàng vẫn hay hỏi tại sao ta không chơi cờ cùng nàng nữa... Thực ra là vì ta đã không còn nhìn rõ bàn cờ, chỉ sợ nàng lo lắng, nên không dám nói."  

"Mù hay không, cũng chẳng quan trọng. Chỉ là... ta quá muốn nhìn thấy nàng…"  

Môi hắn chạm nhẹ vào môi ta.  

Hắn thì thầm.  

"Hóa ra, là dáng vẻ lạnh lùng như thế này."  

Ta nhìn vào đôi mắt như hồ nước của hắn, cắn chặt tay, khóc nức nở.  

Hắn dùng môi lau đi nước mắt, vẫn chậm rãi nói.  

"Khi đó, ngoài một chiếc chăn và hai chiếc gối, chúng ta chẳng còn gì cả."  

"Lưỡi đao treo trên đầu, ngày tháng chẳng rõ, mỗi ngày đều sống như ngày cuối cùng."  

"Nếu có thể nghe nàng trò chuyện thêm một chút, hát thêm một bài…  

"Chết cũng cam lòng."  

*

Ta khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, lấy khăn tay quệt đại một cái.  

Sau đó lật người đè lên hắn, cúi xuống hôn loạn xạ, hoàn toàn không có bài bản gì.  

Lúc thì đụng trúng mũi, lúc lại đập trán vào cằm hắn.  

Hắn khẽ cười, nhắm mắt, ngửa cằm lên đón lấy nụ hôn của ta.  

Giống như một nghi thức tế lễ thành kính.  

*

Trong bóng tối này, quen thuộc, an lòng.  

Ta đã tìm lại được Hựu Niên của ta. 

29

Tấm vải đen che kín cửa sổ, chúng ta hoàn toàn quên mất khái niệm ngày đêm.  

Mơ màng nghe thấy tiếng Phương Thế Hữu hét lớn ngoài trướng.  

"Tên thừa tướng khốn kiếp kia! Dựa vào đâu mà giam tỷ tỷ ta lại! Nếu tỷ ấy có chỗ nào đắc tội với ngươi, muốn giếc muốn lột da gì thì cứ nhằm vào ta này! Lấy thân phận nam nhân đi bắt nạt nữ nhân thì tính là anh hùng cái thế chắc?!"  

"Buông lão tử ra! Các ngươi bắt ta làm gì?!"  

Ta định châm đèn xem giờ.  

Vừa mới nhỏm dậy được nửa người, đã bị hồ ly tinh này kéo trở lại.  

"Một thằng nhãi con hôi sữa, xuất thân thổ phỉ, hành xử lỗ mãng, càn quấy ngang ngược, đáng chết."  

Chăn bông quấn chặt hai người, hắn theo đường nét của ta mà chậm rãi hôn xuống.  

Ta không đẩy ra được, cả người run lên.  

"Chàng mới là càn quấy ngang ngược..."  

Hựu Niên bật cười một tiếng đầy chua chát, giây tiếp theo, nụ hôn dữ dội như vũ bão lại ập xuống.  

*

Thực ra trước đây đọc tiểu thuyết ngôn tình, ta không tài nào hiểu được cái gọi là "nụ hôn cuồng nhiệt như vũ bão".  

Cái gì mà diễn đạt loằng ngoằng thế?  

Bây giờ giác ngộ rồi...  

Nó thực sự như vũ bão, môi lưỡi quấn quýt, hơi thở dồn nén, nồng nhiệt đến mức không thể kháng cự.

Nhưng ta, một nữ hán tử mạnh mẽ kiêu hùng, trên giường cũng không thể nhận thua!  

Dốc hết vốn liếng từ các tiểu thuyết trước đây, thử nghiệm tất cả các chiêu thức đã học được.  

"Run cái gì?" Ta cắn môi hắn cười nhạo. "Ban nãy còn mạnh miệng lắm cơ mà?"  

Đúng lúc này, ta cảm nhận được một giọt nước mắt rơi xuống mặt mình.  

Sau đó...  

Đến lượt ta run rẩy.  

Hắn càng lúc càng gấp gáp, vừa khóc, vừa cố chấp vùi đầu tiếp tục.  

*

Tin vui: Hai mươi bảy tuổi, cuối cùng ta cũng "ăn thịt" được rồi.  

Tin buồn: Đau lưng mất hai ngày mới xuống giường được.  

*

Cái tin đồn "Thừa tướng ban ngày hoang dâm, ban đêm gọi nước ba lần" mọc cánh mà bay khắp đại doanh chủ tướng.  

Ta có hơi xấu hổ, nhưng không cảm thấy mất mặt.  

Trên đời này ta chẳng còn ràng buộc, có thể gặp được người mình yêu, đó là niềm vui to lớn nhất.  

Bất kể người khác có cười sau lưng thế nào, ta chẳng để tâm.  

*

Người duy nhất khó dỗ dành, là Phương Thế Hữu.  

Mặt hắn như đưa đám, ngày ngày lang thang như hồn ma vất vưởng trong đại doanh chủ tướng.  

Mỗi lần nhìn thấy Hựu Niên, hắn hận không thể hóa ánh mắt thành phi tiêu, b.ắ.n Hựu Niên thành tổ ong vò vẽ.  

Mỗi lần nhìn thấy ta, hắn toét miệng khóc rống.  

"Một đại mỹ nhân như tỷ tỷ ta! Người mà ta trân quý nhất! Hắn mới đến nửa tháng mà đã cướp mất rồi!"  

"Áo lót tình yêu của ta cũng đã tặng rồi! Rõ ràng tỷ đã nhận lấy rồi!"  

Không phân biệt được hắn khóc thật hay đang bày trò nữa.  

Ta cười dở khóc dở, nói:  

"Hay ta trả lại áo cho ngươi?"  

Phương Thế Hữu nghiến răng:  

"Trả cái gì mà trả? Tỷ cứ mặc vào, sưởi ấm người cho tốt, ngày ngày lượn lờ trước mặt hắn! Tức chếc con gấu kia cho ta!"  

Hahaha, như một đứa trẻ vậy.  

*

Hựu Niên gọi hắn vào trướng nói chuyện, lúc bước ra, Phương Thế Hữu không còn ầm ĩ nữa, trên mặt thêm mấy phần trưởng thành.  

"Tỷ, tỷ cứ sống vui vẻ đi."  

"Ta sẽ lập chiến công, sau này nếu có ngày tỷ nhìn hắn không thuận mắt nữa, muốn bỏ hắn đi, ta sẽ mang kiệu tám người khiêng đến đón tỷ về nhà!"  

Hắn lại được thăng một cấp, bị Hựu Niên phái đến Tây Bắc quản lý đô hộ phủ.  

*

Tên thổ phỉ nhỏ nhoi lưu lạc trong loạn thế, năm đó xuống núi chỉ với một thanh đao cùn.  

Bây giờ, vai rộng lưng dày, cũng đã trưởng thành thành một nam nhân đội trời đạp đất. 

30

Lập Xuân vừa qua, triều ta càng gia tăng thế tấn công.  

Người Đát Hãn cạn lương ba tháng, cuối cùng cũng đến bước hết đạn, cạn thực. Sứ giả của bọn họ quỳ gối trước cổng thành, cầu xin hết lần này đến lần khác, mới được phép đi vào từ cửa hông.  

Những con linh cẩu hung tàn kia, rốt cuộc cũng phải cúi đầu trước Thịnh Triều.  

*

Ta không muốn hồi kinh.  

Ta muốn đi qua một vòng mấy tòa biên thành phía Bắc, truyền bá những kiến thức y học ngoại khoa mà ta đã tích lũy suốt mấy năm qua đến khắp các doanh trại quân y.  

Băng bó, khâu vá, khử trùng, cạo lông vết thương trước khi phẫu thuật...  

Dù ta chỉ biết sơ sài, nhưng ở thời đại này, đó là những phương pháp cứu mạng.  

*

Hựu Niên cầm bút viết thư, vỏn vẹn dăm ba câu, đưa cho viên Tuần phủ sứ đi cùng.  

"Hồi bẩm Hoàng thượng, cứ nói năm nay ta không về kinh nữa."  

Tuần phủ sứ trừng lớn mắt:  

"Thừa tướng, sao ngài có thể làm thế?! Hoàng thượng ngày nào cũng nhớ đến ngài ba lần, còn đang đợi ngài về kinh chủ trì đại cục đấy!"  

Hựu Niên nhàn nhạt liếc qua, cả nhóm quan viên lập tức mím chặt miệng, không ai dám hó hé nửa lời.  

*

Ta có hơi lo lắng.  

"Cái gì mà ‘Hoàng thượng đợi ngài về chủ trì đại cục’?!"  

Hắn đáp:  

"Nửa năm bị giam lỏng, mỗi ngày ăn uống của Hoàng huynh đều qua tay Đông Xưởng, cơ thể tích tụ ít nhiều độc tố, hai năm qua điều dưỡng mới không còn đáng ngại."  

Nửa năm ấy hiểm ác đến mức nào, chúng ta là người trong cuộc, đều hiểu rõ.  

*

Trăng sáng vằng vặc trên cao, ta dựa vào lòng hắn, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve vết sẹo cũ trên tay hắn.  

"Thật tốt, cuối cùng chàng cũng vượt qua sóng gió, nhìn thấy ánh trăng rồi."  

Hựu Niên khẽ cong khóe môi, trong mắt chỉ có duy nhất một hình bóng:  

"Nàng mới là ánh trăng."  

"Gì cơ?" Ta nghe không hiểu.  

Hắn cúi xuống hôn ta, đôi môi chạm nhẹ vào môi ta, giọng trầm thấp đầy mê hoặc:  

"Trời quang mây tạnh…"  

"… trăng sáng vừa lên."  

-HẾT-

Scalp Salt Detox

Nguyễn Phương Minh
|
Ngày 12/05/2025

"𝐒𝐜𝐚𝐥𝐩 𝐬𝐚𝐥𝐭 𝐝𝐞𝐭𝐨𝐱" (tẩy da đầu bằng muối) là một quy trình chăm sóc da đầu chuyên sâu, thường xuất hiện trong các spa hoặc...

Xem thêm

Xu hướng mĩ phẩm vi sinh

Nguyễn Phương Minh
|
Ngày 12/05/2025

“Mỹ phẩm vi sinh sẽ là tương lai của chăm sóc da hiện đại” – theo chuyên gia da liễu Dr. Whitney Bowe (Mỹ), người...

Xem thêm

Trị Mụn Tại Nhà – Sau Kì Nghỉ Dài

Nguyễn Phương Minh
|
Ngày 30/04/2024

  Mụn sẽ xuất hiện khi lỗ chân lông bị tắc nghẽn. Bã nhờn, mồ hôi, vi khuẩn, bụi bẩn tích tụ lại không thoát ra...

Xem thêm

Phương pháp chăm sóc da Skin Cycling

Nguyễn Phương Minh
|
Ngày 01/03/2023

Skin cycling – Vòng lặp dưỡng da được cho là phương pháp dưỡng da mới mẻ, tối ưu và vì thế tạo hiệu ứng kích...

Xem thêm

Dự đoán xu hướng dưỡng da năm 2023

Nguyễn Phương Minh
|
Ngày 24/02/2023

Năm 2022 đã khép lại, thị trường mĩ phẩm và các diễn đàn dưỡng da đã chứng kiến những sự chuyển mình của lĩnh vực...

Xem thêm

Tóc sâu - nguyên nhân và cách xử lí

Nguyễn Phương Minh
|
Ngày 08/02/2023

Khi phát hiện có tóc sâu hay còn gọi là tóc ngứa, nhiều người thường chọn cách nhổ bỏ nhưng đây không phải là giải...

Xem thêm

NHẬN NGAY KHUYẾN MÃI VÀ BÀI VIẾT HAY NHẤT TỪ TYNNYL

icon icon icon

Giỏ hàng