Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Sáng Nơi U Tối (Chương 21-26)
<-- Chương trước Chương tiếp theo -->
"Ầm!"
Ta bị cả đám dí sấp xuống đất.
*
Trong cơn hoảng loạn, ta lờ mờ nhìn thấy lá cờ to đùng trên đầu
Trên đó viết rõ ràng một chữ:
"TẶC" (匪)!!!
*
TIÊN SƯ NÓ CHỨ!!!
Không ai nói cho ta biết rằng thoát khỏi kinh thành còn có thể đụng trúng sơn tặc cả!!!
*
"Đại vương! Cổng thành vỡ rồi! Nhưng không biết xảy ra chuyện gì, trong thành khói lửa mịt mù, ta còn tiến vào nữa không?"
Tên đại vương sơn tặc cưỡi trên lưng ngựa, miệng dán chòm râu giả, cố làm ra vẻ già dặn—thực ra chỉ tầm hai mươi mấy tuổi.
Hắn nhíu mày suy tư, rồi chép miệng:
"Chắc lại có người tạo phản rồi!"
"Giờ vào thành thì không cướp được bạc, mà còn biến thành bia ngắm. Huynh đệ—RÚT!"
Ta tức đến mức sắp độn thổ tại chỗ!
*
Năm tháng trời ngày đêm mong mỏi—ròng rã năm tháng khao khát tự do
Chưa đến NĂM PHÚT đã mất sạch!!!
22
Tên sơn tặc cầm đầu họ Phương, dẫn theo mấy chục tên cướp từ Cam Túc đến đây.
Lúc về, nghe nói Đại tướng quân Kỵ binh đang dẫn đại quân ngàn dặm thần tốc tiến về kinh thành, bọn họ đành rẽ hướng Đông Bắc lánh nạn.
Đi đến Sơn Hải Quan, chưa kịp nghỉ ngơi đã vướng vào chiến sự, bị trấn Liêu Đông bắt đi lính, thế là từ cướp núi biến thành quân chính quy.
*
Dọc đường thiên tai, nhân họa, nạn đói; bốn phía loạn quân, thổ phỉ, dân chạy nạn liên tục kéo đến.
Ta như con châu chấu bị xỏ dây vào cổ, bị số phận dày vò đến chếc đi sống lại.
*
Gặp không ít kẻ xấu, cũng gặp được nhiều người tốt.
Nước mắt và nụ cười đều nuốt trọn vào lòng, con người ta cũng dần trở nên thản nhiên hơn.
*
Chớp mắt đã ba năm trôi qua.
*
"Cừu thúc! Cho thêm hai bát mì Đại Đao!"
Món mì này chính là đặc sản của doanh trại chúng ta!
Bột được nhào với nước tro, sau đó xếp chồng lên nhau, mỗi lần xếp dày gần nửa gang tay.
Phải dùng một thanh đao dài ba thước, nặng ba mươi cân mới có thể cắt xuyên qua lớp bột.
Sau đó rưới một muôi nước sốt thịt băm—chà, mùi thơm xộc thẳng lên mũi!
Người không đủ cường tráng thì không nhào nổi bột mì, mà cũng chẳng nhấc nổi con dao.
Mấy gã đầu bếp cởi trần làm việc, mồ hôi chảy ròng ròng, từng đợt hơi nước nóng hổi từ bếp tràn ra, phả lên mặt khiến ta lim dim mắt.
*
Đám lính vây quanh bàn ta, mỗi người cầm một bát mì húp rột rột, dỏng tai hóng chuyện.
Dù sao thì, doanh trại của tướng quân không có lệnh thì không ai được vào, chỉ có ta làm quân y mới ra vào tự do.
*
À đúng rồi, quên nói!
Bây giờ ta có tiền đồ rồi—ta làm quan y!
*
"Mì đây!!"
---
Cừu thúc bê đến hai bát mì.
Ta nhìn thoáng qua—ồ, còn có cả một khoanh thịt lừa ngâm nước muối!
Thơm đến mức ta ngây ngất!
*
"Tình Nương tử, lũ tù binh bắt về mấy hôm trước, đã chữa khỏi cả rồi chứ?"
Ta đáp: "Chữa thì cũng được nửa sống nửa chếc vậy, tướng quân không cho ta dùng thuốc cho bọn chúng.
Thuốc của chúng ta không nhiều, phải để dành cho người mình."
*
Một tên lính ngậm đũa, cảm thán:
"Chẳng biết bao giờ đánh xong trận này, sắp đến mùa đông rồi. Năm ngoái chếc rét không ít người, tiền tuất vẫn chưa được phát."
Bầu không khí chùng xuống, ta vội xua tay:
"Tiền tuất chắc chắn sẽ phát bù!"
"Tướng quân nói triều đình có tiền rồi, tháng này sẽ có một đợt lương thực lớn chuyển tới, có cả lúa, bột, dầu, thịt nữa—chúng ta sẽ được ăn Tết đàng hoàng!"
"Thật không đó?!"
Phương tiểu tướng quân quát lên:
"Tình tỷ đã nói, một lời như đinh đóng cột—còn có thể giả chắc?"
Cả bàn cười rộ lên.
*
Sợi mì dẻo dai, nhưng nước sốt thì mặn, ta phải thêm hai muôi nước luộc mới ăn được.
Hơi nóng bốc lên, mắt ta mờ đi vì sương khói.
*
Nơi đây là Liêu Đông trấn, một trong chín trấn biên giới của thịnh triều.
Phía đông giáp sông Áp Lục, phía tây nối Sơn Hải Quan.
*
Năm đó tiên đế đột tử, triều đình rung chuyển.
Bọn Đát Hãn ở phương bắc biết tin, lập tức tích trữ binh lực, liên tục tấn công cửa ải.
Bốn vạn cựu binh trấn Liêu Đông gần như bị quét sạch.
Đám lính sau này đều là quân được chiêu mộ từ sáu tỉnh phía Bắc.
Loạn thế kéo dài, chính quy binh chẳng có bao nhiêu, đại quân hỗn tạp gồm: sơn tặc bị bắt đi lính, lưu dân, tù phạm trọng tội bị đày—một đống hỗn loạn.
Trải qua hai năm luyện binh và giao tranh, cuối cùng cũng dần ra dáng một đội quân.
Ta dựa vào cái gì mà sống sót được?
Vì ta có học!
Ta biết đọc, biết viết, biết tính toán!
Thế là nhanh chóng thành người thân tín bên cạnh tướng quân.
Nhờ vào kinh nghiệm chăm sóc vết thương năm xưa chữa trị cho Hựu Niên, ta vào trướng quân y, coi như có được biên chế chính thức.
*
Ta đã mất liên lạc với Hựu Niên.
*
Nghe nói, thái tử bị phế truất đã bắt tay với thế gia đại tộc, đoạt lại ngai vàng.
Nghe nói, đám gian thần và hoạn quan làm phản đã cuỗm theo tám triệu lượng bạc trong quốc khố, chạy một mạch về phương Nam.
Bạc rơi vào dân gian, khiến giá lương thực tăng vọt, dân chúng lưu lạc khắp nơi, nhiều kẻ trở thành thổ phỉ.
Tướng quân dẫn chúng ta vào nội địa thu gom lương thực, đồng thời che chở dân chúng dưới trướng.
Trận cướp pháp trường năm đó, trong cơn loạn thế, không để lại một dấu vết.
Thậm chí không ai biết rằng nó đã từng xảy ra.
*
Mỗi lần gặp thương nhân từ kinh thành đến, ta đều lao lên hỏi:
"Các ông có nghe nói về một người biểu tự 'Hựu Niên'—một thế tử trong vương phủ không?"
Nhưng dân thường thì làm sao biết được biểu tự của hoàng thất?
Ta hốt hoảng nói:
"Chính là vị thế tử từng bị tống vào Thiên Lao ấy!"
Thương nhân lắc đầu:
"Riêng trong kinh thành đã có hơn chục thân vương. Sau khi tân hoàng lên ngôi, phong thưởng công thần, lại phong thêm tám vị dị tính vương. Những vị vương gia này ai nấy đều trung thành tận tụy, vị nào mà chưa từng bị lôi ra từ Thiên Lao?"
"Còn về thế tử?"
"Người còn sống, kẻ đã chếc, kẻ tranh đoạt ngôi vị bị phế truất—bốn bàn tay cũng đếm không xuể!"
"Thiên hạ bây giờ đại loạn, khắp nơi đều có người tạo phản, khắp nơi đều có kẻ chếc.
Giặc cỏ cướp đường, sơn tặc cướp của, quan lại chiếm đất."
"Dân chúng vung cuốc tụ họp thành đám, coi việc nổi dậy làm vinh quang."
*
"Có một bài đồng dao đang lan truyền khắp thiên hạ—ngài đoán xem nó hát thế nào?"
'Ngai vàng luân chuyển khắp nơi, năm nay đến lượt nhà tôi!'
*
"Bây giờ đang lúc cần người, hoàng đế thiếu thốn tứ bề, những vương tôn còn sống đều đã mang quân đi trấn áp phản quân, dẹp yên giặc cỏ."
*
Ta mông lung nhìn về phía cát vàng nội địa.
Trước đây ta luôn không hiểu, vì sao những bài thơ tiễn biệt thời xưa lại bi ai đến thế.
Thì ra có những người, một lần quay lưng đi, lần sau gặp lại đã chẳng biết là bao giờ.
*
Hai cánh tay ta gầy guộc, thân xác yếu ớt, không có tư cách để lang bạt trong loạn thế.
Có thể được quân doanh che chở, có cơm ăn có nước uống, đã là đại phúc.
*
Ta hướng về mặt trăng, dập đầu một cái.
Hựu Niên à.
Mong huynh mọi sự đều tốt.
Bên cạnh, Phương tiểu tướng quân dựa vào nữ nhi tường, cười cười:
"Ai là người suốt ngày miệng nói 'không tin thần Phật'?"
"Thế mà giờ lại quỳ lạy trăng?"
"Cầu ai đấy? Người tình hả?"
*
Ta cười, đấm vào vai hắn một cái, mở nắp vò rượu, uống một ngụm, say một phần.
Nhìn lên trời, ta thì thầm:
"Là một người đặc biệt tốt."
Phương Thế Hữu cười khẽ:
"Lại 'đặc biệt tốt'?"
"Trong mắt cô, có bao giờ có người xấu đâu!"
*
Mấy huynh đệ đang đứng canh gác quanh đó cũng phì cười.
*
Nghĩ cũng lạ, một đám sơn tặc năm xưa, nay lại trở thành huynh đệ vào sinh ra tử.
Năm đó tên sơn tặc cầm đầu bắt cóc ta, chính là Phương Thế Hữu đây.
Dựa vào võ nghệ cao cường, hắn thăng quan còn nhanh hơn ta, bây giờ đã là tiểu tướng quân ngũ phẩm rồi.
23
Người Đát Hãn nhiều lần xâm phạm biên cương, nhưng đều bị chúng ta đánh lui thảm hại.
Cho đến khi trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay rơi xuống, bọn chúng cuối cùng cũng chịu hạ cờ bãi giáo.
Mùa đông năm nay quá lạnh, lạnh đến mức đông chếc cả trâu bò, khiến binh sĩ bị thương vì giá rét.
Phương tướng quân cuống cuồng thúc giục chúng ta xây tường gia cố chuồng ngựa chiến.
Nghe nói người Đát Hãn muốn nghị hòa, lấy thịt gia súc đổi muối và lương thực.
Triều đình chẳng thèm đoái hoài, ngược lại mở rộng quốc khố, gia tăng quân phí, lại còn cử một vị Tuần phủ sử đến để thăm hỏi tướng sĩ, tranh thủ trước thềm năm mới vận chuyển áo bông, lương thực và thịt cá tới quân doanh.
"Báo—!"
"Tuần phủ sử đã đến cửa ải phía Nam!"
Đội ngũ của vị Tuần phủ này rất dài, kéo dài suốt mười dặm.
Ba nghìn xe lừa chở đầy hàng Tết, bánh xe nghiền xuống mặt đường để lại những vết bánh sâu hoắm.
Đại tướng quân dẫn chúng ta xuất thành nghênh tiếp.
Vừa trông thấy hàng xe chất đầy lợn sống, dê sống, ai nấy đều mừng rỡ phát cuồng.
Phần giữa của đoàn có một số xe ngựa, các vị quan lớn lần lượt xuống xe, cùng đại tướng quân chào hỏi, trò chuyện.
Chỉ có một cỗ xe là mãi không thấy chủ nhân bước xuống.
Vị đại quan trên xe ấy đã cúi người chuẩn bị xuống, nhưng chẳng biết vì sao, lại như thể bị điểm huyệt, sững sờ nhìn chằm chằm về phía chúng ta, để mặc tuyết trắng như lông ngỗng phủ đầy thân mình.
Tuần phủ sử kinh ngạc, khẽ gọi:
"Thừa tướng đại nhân thân thể có ổn không? Để hạ quan đỡ ngài xuống xe?"
Chà, Thừa tướng—chức quan to ghê nhỉ!
Những binh sĩ không có phẩm hàm như chúng ta vội vàng lùi về phía sau, sợ rằng mùi phân lợn và mùi hôi trên người sẽ xúc phạm đến vị đại nhân cao quý ấy.
Ta vừa mới rút khỏi đám đông, đột nhiên nghe thấy tiếng xôn xao phía sau.
"Ôi chao! Thừa tướng đại nhân, ngài sao thế?"
"Mau gọi Thái y!"
Phương Thế Hữu quay đầu liếc mắt nhìn một cái, phì cười:
"Đường đường là quan to một nước, mà cứ như chưa bao giờ xuống xe vậy, mới bước một chân đã giẫm hụt, ngã sấp mặt luôn rồi!"
Ta vội trừng hắn:
"Nói nhỏ thôi! Không sợ mất đầu à?"
"Mau đi thôi, về giếc lợn, băm nhân bánh, gói sủi cảo nào!"
Bước chân hối hả, bỗng ta mơ hồ nghe thấy có người khản giọng gọi 'Tiểu Ngư'.
Ta dụi dụi lỗ tai, đảo mắt nhìn quanh, nhưng lại chẳng nghe thấy gì nữa.
24
Lão thừa tướng này đúng là ruột để ngoài da.
Chiều hôm đó, đại tướng quân ra lệnh cho tất cả nữ nhân trong doanh trại rửa mặt sạch sẽ, thay quần áo chỉnh tề rồi đến đại trướng bái kiến thừa tướng.
"Chà, to gan thật đấy! Tưởng đang chọn thiếp hầu đấy à?"
"Lũ quan trên kinh thành chẳng có kẻ nào tử tế, mới vào quân doanh một đêm đã đòi kêu kỹ nữ."
"Tình tỷ, tỷ có đi không?"
Ta đang cầm dĩa giấm, cắn từng miếng sủi cảo, ăn đến là ngon. Nghe vậy, ta cười đáp:
"Ta đi làm gì? Người ta muốn tìm cô nương xinh đẹp cơ mà."
"Ta mặt to, eo thô, tay vụng, chân hôi, hầu hạ không nổi, haha—"
Cả bàn nữ nhân cười ầm lên.
Chúng ta núp trong phòng ăn sủi cảo, mười mấy nữ binh được cử đi thì chẳng thấy bóng dáng đâu.
Đại tướng quân rõ ràng là người hiểu chuyện, cũng rất biết che chở thuộc hạ, liền mắt nhắm mắt mở, cứ thế cho qua chuyện.
Nghe nói cú ngã của thừa tướng cũng không nhẹ, rơi thẳng từ trên xe ngựa xuống.
Người này tính tình lại quái gở, không chịu dưỡng thương tử tế, ngược lại ngày nào cũng khoác áo lông hạc, ngồi trước đại trướng, thẫn thờ quan sát từng người ra vào.
Lạnh đến mức mặt mũi đỏ bừng, tay chân tê cóng cũng không chịu rời đi.
Đại tướng quân bó tay hết cách, bèn cho dựng một cái lều chắn gió, trời nắng thì để lão ngồi đấy, gió to tuyết lớn thì sai người vác lão vào trong trướng.
Cả doanh trại đều cảm thấy lão thừa tướng này chắc chắn có bệnh… trong đầu.
25
Trong quân doanh có đủ loại nhiệm vụ như canh cổng, gác đêm, tuần tra bên ngoài.
Phương Thế Hữu thích nhất là nhận ca tuần tra ngoài thành.
Trời đông giá rét, gió lạnh cắt da cắt thịt, hắn chẳng hề sợ hãi, lúc nào cũng tìm được con mồi trong đống tàn tích dưới chân tường thành, rồi lột da làm thịt nướng ăn.
Ta cười nhạo hắn tham ăn, lúc nào cũng chỉ biết nghĩ đến miếng thịt.
Hắn thì chỉ cười hì hì, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt bí hiểm khó lường, bỏ lại một câu:
"Cứ đợi đấy, huynh đây sẽ tặng muội một món quà năm mới!"
Đêm đó tuần tra bên ngoài, chẳng ngờ lại đụng phải một toán thám mã của bọn Đát Hãn đang lén lút vào cướp lương.
Bọn chúng không đông, nhưng dù đã gõ chiêng báo động, b.ắ.n tên hiệu lên trời, viện binh vẫn chậm một bước.
Phương Thế Hữu bị một mũi tên lạc b.ắ.n trúng bả vai, được khiêng thẳng vào quân y trướng.
Lúc ấy trời còn chưa sáng, ta tóc tai bù xù xông lên, cầm máu, rút mũi tên, khử trùng, khâu vết thương lại.
Mấy nữ y sĩ liền ùa tới dọn dẹp m.á.u bẩn và phế liệu phẫu thuật.
Lúc này ta mới dám ngồi xuống một bên, hai tay run lên không kiểm soát được.
Cái tên khốn ấy nghiêng đầu sang nhìn ta, mở to mắt hỏi:
"Tình muội, sao muội không khóc?"
Ta nằm trên cáng được đưa về đây, vốn chỉ muốn xem thử muội khóc trông thế nào thôi.
Ta chỉ hận không thể cào cho hắn hai phát.
Ngươi mà còn dám ra ngoài mò đồ ăn nữa, ta sẽ bóp chếc ngươi đấy, tên nhãi ranh!
Hắn đấm xuống giường cười ha hả.
Tên này là một tên sơn tặc lớn lên trên núi, thân thể rắn chắc, bị thương vậy mà ngày thứ hai đã lồm cồm bò dậy, ngày thứ ba mặc áo bông chạy lăng xăng khắp doanh trại.
Ta đeo hộp thuốc chạy theo sau, vừa chạy vừa mắng:
Phương Thế Hữu, ngươi đúng là đồ ngốc mà!
Vết thương do mũi tên gây ra có hình phễu, ngoài nhỏ nhưng bên trong to.
Nếu tổn thương dây thần kinh, sau này đừng mong nhấc nổi cánh tay lên!
Mau về quân y trướng nằm xuống ngay!
Hôm đó đúng mùng Một Tết, khắp nơi pháo nổ vang trời, đỏ rực tưng bừng.
Doanh trại đầy ắp tiếng cười, ai nấy hớn hở xem ta và hắn rượt đuổi ầm ĩ.
Đến khi Phương Thế Hữu chạy hết nửa doanh trại, lao vào lều của mình lấy ra một thứ, mở ra trước mặt ta.
Ha ha, quà năm mới đây!
Lời mắng còn kẹt trong cổ họng, ta há hốc miệng ngẩn ra.
Đó là một chiếc áo lót bằng lông trắng.
Không có tay áo, không có cổ áo, cũng chẳng ra dáng dấp kiểu cách gì cả, chỉ có mấy chiếc cúc được đính ngay ngắn trước ngực, từng đường kim mũi chỉ dày đặc, cẩn thận vô cùng.
Mắt Phương Thế Hữu sáng rực.
Đây là lông trắng lấy từ nách cáo, nghe nói phần lông này vừa nhẹ vừa ấm nhất, gọi là Hồ Bạch Cừu.
Ta định may cho muội một chiếc áo lông, nhưng mấy con cáo lớn ngoài thành đã bị ta bắt sạch rồi, chỉ còn lại vài ổ cáo con lông còn chưa mọc đủ.
Không gom đủ lông làm tay áo, thành ra chỉ may được một chiếc lót, còn có cả một cái mũ trắng nhỏ nữa.
Tình muội, muội có thích không?
Tình muội, muội có thích không?
Hắn nhìn ta đầy mong đợi.
Ta: "...Ợ."
Há miệng quá lâu, ta không nhịn được mà đánh luôn một cái ợ hơi vì trúng gió lạnh.
Phương Thế Hữu dở khóc dở cười.
Mấy tiểu tướng xung quanh đều quen thuộc với ta và hắn, lập tức nhao nhao hò hét:
Ồ ồ! Phương Tiểu tướng quân tặng tín vật định tình cho Tình nương tử rồi!
Tín vật định tình đấy!
Tình nương tử đừng vội nhận! Đợi hắn gom đủ một bộ áo lông cáo trắng rồi hẵng nói!
Cây trúc cao treo đầy dây pháo đỏ, tiếng nổ đùng đoàng vang bên tai.
Ta ôm chặt chiếc áo lót lông cáo mềm mại, vừa cảm động lại vừa muốn cười.
Năm nay ta hai mươi sáu.
Phương Thế Hữu mười chín.
Ba năm qua, ta luôn coi hắn như một tên nhóc ranh.
Hắn dẫn theo một đám sơn tặc xuống núi, là vì vừa mất cha, bọn đầu lĩnh trên núi tranh giành địa bàn. Hắn không có nơi để đi, đành tự lập môn hộ, lần đầu tiên xuống núi cướp bóc, kết quả chỉ cướp được mỗi ta.
Ban đầu ta sợ hắn giếc mình, đành tìm đủ mọi cách lấy lòng, giặt giũ, khâu vá, nấu nướng.
Sau này bị cưỡng ép nhập ngũ, đã quen tay quen chân, thói quen ấy cũng không sửa được. Khâu mũ khâu giày, thuận tay làm cho hắn một đôi; hấp bánh bao, nặn kẹo hồ lô, đa phần cũng vào bụng hắn.
Nuôi lâu ngày, chẳng khác nào nuôi một đứa em trai.
Haizz, con trai rồi cũng sẽ lớn, trước mặt bao nhiêu người, không thể làm mất mặt hắn được.
Ta còn đang suy nghĩ xem phải nói thế nào.
Bỗng nhiên, một vòng tay siết chặt từ phía sau.
Ta bị một người ôm trọn vào lòng.
26
Lúc đầu, ta chỉ ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.
Rồi mới cảm thấy lạnh.
Tấm áo hạc chưởng trên người hắn còn vương bông tuyết vỡ vụn, cái lạnh thấu xương thấm vào da thịt, áp sát bên má ta.
Vòng tay này xa lạ, hơi ấm này xa lạ, bờ vai rộng rắn rỏi này —không có một chỗ nào quen thuộc cả.
Phương Thế Hữu bùng nổ, lập tức xông lên đẩy hắn ra.
Người thì bị đẩy ra rồi, nhưng tay vẫn chưa chịu buông.
Đôi tay trắng tựa men sứ ấy mạnh đến bất ngờ, giam chặt cổ tay ta, mặc cho Phương Thế Hữu giằng kéo thế nào cũng không tách ra được.
Ngươi là ai hả! Ôm bậy ôm bạ con gái nhà người ta, thế mà cũng gọi là hảo hán à?!
Ta đấm chếc ngươi bây giờ!
Thừa tướng? Dù có là thừa tướng cũng không được tùy tiện ôm người khác!
Cái kiểu hành vi hạ lưu này, ở quân doanh của chúng ta phải đánh ba mươi gậy đấy có biết không?!
Lễ nghi đâu?! Vương pháp đâu?!
Phương Thế Hữu siết chặt nắm đ.ấ.m rồi lại buông ra, chống nạnh chửi ầm lên, hệt như một khẩu pháo sắp nổ tung.
Đại tướng quân, ngài quản hay không quản đây?!
Có kẻ ăn hiếp Tình tỷ của ta đấy!
Xung quanh ồn ào huyên náo, tất cả đều hóa thành thanh âm nền mờ nhạt.
Trong mắt ta, chỉ còn lại hắn.
Ta nghe thấy một tiếng nói khàn đặc, đứt quãng, khó khăn lắm mới thành câu:
Tiểu Ngư… là muội thật sao…
Muội còn sống.
Quá khứ ba năm trước như con lũ tràn qua, cuốn theo tất cả, hất thẳng những ký ức kia về trước mặt ta.
Ta siết chặt vạt áo trước ngực, cổ họng tựa như bị đá chặn cứng, không tài nào thở nổi.
Người tốt nhất trên thế gian này, lại là huynh.
Mà ta, lại không nhận ra huynh.
Ta không nhận ra huynh.
...
Nửa ngày sau, ta vẫn còn ngơ ngẩn, có rất nhiều người tới nói chuyện với ta, nhưng toàn bộ đều lọt tai rồi trôi mất.
Vẫn là Đại tướng quân đứng ra giải vây cho chúng ta:
Hôm nay là mùng Một Tết, mọi người cùng ngồi xuống, náo nhiệt uống rượu, vừa ăn sủi cảo vừa ôn chuyện cũ đi nào.
Khó khăn lắm mới mở được tiệc, mà chỗ ngồi loạn chẳng ra hàng lối gì cả.
Hắn là Thừa tướng, tất nhiên phải ngồi trên vị trí cao nhất cùng Đại tướng quân. Ấy vậy mà hắn cứ nắm chặt lấy góc tay áo ta không chịu buông.
Đại tướng quân hết cách, đành thêm một chiếc ghế bên cạnh hắn cho ta.
Phương Thế Hữu sợ hắn là hạng háo sắc, dám bắt nạt ta.
Hắn kéo hẳn một chiếc bàn con, chen vào chỗ phía trước bên phải của ta, cả buổi tối trừng mắt nhìn chằm chằm vào Hựu Niên, vừa gặm bắp giò kho tàu vừa nghiến răng nghiến lợi, trông cứ như đang nhai thịt kẻ thù vậy.
Mấy tiểu tướng ngồi hóng chuyện, một số quan viên từ kinh thành đến thì đưa mắt nhìn nhau.
Đại tướng quân gượng gạo cười, nâng chén trước.
Mọi người đừng cứ đờ ra thế, nói chuyện đi nào—
Ví dụ như lão Chu ta đây, chiều nay bỗng có cảm hứng, sáng tác ra một bài thơ mới, cứ coi như ném ngói dẫn ngọc*, giúp vui cho mọi người nhé.
(*) Ném ngói dẫn ngọc (抛砖引玉): Nghĩa là dùng thứ không đáng giá để thu hút thứ có giá trị hơn, ở đây là khiêm tốn nói về thơ của mình để khơi gợi cảm hứng của người khác.
"Tết đến pháo nổ vang trời, dọa bọn Đát Hãn chạy khắp nơi.
Tướng giặc trần trụi đứng ngẩn ngơ, hốt hoảng hỏi ai vừa đánh tới?"
"Sủi cảo nhân thịt heo, thịt cừu nướng thơm phức.
Rượu ngon, bánh chiên, ăn đủ say mềm, hạ lệnh đánh giặc tru tréo kêu la!"
Thế nào? Bài thơ mới của lão Chu ta đấy, không tệ chứ?
Lão lại bày ra bài thơ dở ẹc của mình.
Mấy tiểu tướng cố gắng hò hét lấy lệ.
Trên bàn tiệc không có ca múa, thậm chí còn chẳng có nữ quyến, bầu không khí quả thực có hơi lạnh lẽo.
Mấy nhạc công đàn sáo ngồi ở góc lều, người bưng rượu dọn đồ ăn đều là binh lính lanh lẹ.
Tuần phủ sứ không khỏi nhìn thêm vài lần.
Đại tướng quân lo mấy vị quan viên từ kinh thành đến sẽ chê bàn tiệc đạm bạc, vội vàng xấu hổ giải thích:
"Đám binh thô kệch, mong các đại nhân đừng chê cười."
"Chuyện này là do Tình nha đầu bày ra đấy, quân doanh của chúng ta không lập doanh kỹ, cũng không có ca nữ vũ cơ. Toàn bộ nữ nhân đều được phân đến trướng y quan, gọi là hộ sĩ."
"Tình nha đầu đã nói rồi: Ai dám ức h.i.ế.p hộ sĩ, sau này gãy tay gãy chân thì muốn chếc ở đâu cứ chếc ở đó, trướng y quan tuyệt đối không thu nhận!"
"Mấy tiểu mỹ nhân trong doanh đều đi làm hộ sĩ hết rồi, doanh kỹ chỉ còn lại một đám tù binh."
Nhắc đến chuyện này, Đại tướng quân có vẻ rất đắc ý.
"Ta không nói khoác đâu, trong tất cả biên trấn ở Liêu Ký, thương vong của tướng sĩ quân ta chắc chắn là ít nhất!"
"Chỗ khác, vết thương do đao kiếm, cung tên mười người chếc ba! Còn ở quân doanh chúng ta, móc ruột ra ngoài cũng chưa chắc đã chếc!"
Đại tướng quân nâng cao giọng, gọi:
"Phùng Túc, qua đây cho các đại nhân xem nào!"
Vị tiểu tướng tên Phùng Túc ấy bèn cởi áo, để lộ lồng ngực trần trụi, phô ra một vết sẹo dài chói mắt trên bụng cho mọi người nhìn.
Ta xấu hổ đến mức phải lấy tay che mặt.
Vết sẹo đó là do ta khâu, cũng là ca phẫu thuật lớn đầu tiên ta làm khi vừa đến đây.
Lúc đó, các đại phu trong quân không tin mấy lời "ngoại thương luận" của ta, mới quấn chiếu định mang người đi.
Ta vội vã ngăn lại, quyết định liều một phen, xem có cứu được người không.
Sau khi cố gắng cầm máu, ta lại pha nước muối rửa sạch ruột cho Phùng Túc.
Đến lúc khâu lại vết thương, đám hộ sĩ có tay nghề thêu thùa tốt thì mặt mũi tái mét, thường ngày chỉ khâu giày vá áo, nào ai dám khâu da thịt người sống?
Ta run bần bật cầm kim chỉ, lại sợ vết thương của hắn bung ra gây nhiễm trùng, nên khâu đi khâu lại tận hai lượt.
Kết quả, sẹo trên bụng hắn dày cộm như con rết.
Đến giờ, các đại phu trong trướng y quan đều đã học được cách cắt lọc hoại tử, khử trùng và khâu vết thương, còn ta thì dùng Phùng Túc làm ví dụ phản diện để giảng dạy.
Thấy hắn khoe vết sẹo to bằng ngón tay, ta vừa xấu hổ, lại vừa tự hào.
Đám đàn ông trên bàn tiệc ngồi khô cả họng, chẳng có chủ đề nào để nói.
Thế là bắt đầu nói về ta, kể nhiều chuyện còn hay ho hơn cả ta tưởng —nhiều góc nhìn ta chưa từng nhận ra về chính mình.
Cười cười nói nói một hồi, ta không kìm được mà nghiêng đầu liếc sang bên trái.
Vị Thừa tướng đại nhân này vẫn đang siết lấy góc tay áo ta, hũ rượu nhỏ bên tay trái đã cạn sạch.
Hắn ngả người ra sau ghế, nhắm mắt, đôi mày nhíu chặt, thoạt nhìn có vẻ rất khó chịu.
Ta khẽ kéo nhẹ tay áo, khiến tay phải của hắn khẽ giật theo.
"Đừng đi."
Hắn bỗng mở mắt, nắm chặt cổ tay ta.
Lúc này ta mới nhận ra, hắn vẫn chưa ngủ.
Chỉ trong thoáng chốc, ta lại thấy trong ánh mắt hắn, hiện lên một sự hoảng loạn chưa từng có.
"Khụ, ta đâu có đi đâu, chỉ là muốn lấy cái bắp giò thôi, cả năm rồi chưa được ăn miếng nào..."
Hắn từ từ nở nụ cười, đôi mày ánh mắt bỗng chốc sinh động hẳn lên.
Hắn buông tay ta ra, rồi gọi người mang thêm một phần giò heo lên.
Ánh mắt dõi theo ta không rời một khắc, dịu dàng đến mức quá đáng.
Nhìn bộ dạng ta cầm giò heo hai tay bóng nhẫy mỡ, thế mà ánh mắt hắn lại giống như đang thưởng thức một bức tranh mỹ nhân.
Làm ta xấu hổ không dám ăn thô lỗ nữa, chỉ dám cắt thịt ra thành từng miếng nhỏ, chậm rãi bỏ vào miệng.
"Huynh thay đổi nhiều quá, ta suýt nữa không nhận ra."
Ta nói.
Hựu Niên cụp mắt, lặng lẽ gắp thức ăn cho ta, chậm rãi gấp chiếc khăn lau tay lại thành hình vuông, đặt bên cạnh bát đũa của ta.
Ba năm xa cách, khoảng cách giữa chúng ta đã hóa thành một lớp ngăn cách nặng nề.
Ta không biết nên nói gì, cũng không biết nên đối xử với hắn thế nào mới phải.
Thậm chí ta còn không dám gọi hắn là "Hựu Niên" nữa.
Bởi vì hắn đã không còn là Hựu Niên.
Tên thật của hắn là Nhan Húc Chi.
Phong hiệu Duệ Thân Vương, hiện nay đang nhiếp chính, thay quyền chấp chưởng thiên hạ.
Thật lâu sau, hắn mới lên tiếng.
"Tiểu Ngư muốn ta như thế nào, ta liền trở lại như thế đó."
"Có thể gặp lại nàng, chính là đại hạnh của ta."
<-- Chương trước Chương tiếp theo -->