Tynnyl Shop

Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Sáng Nơi U Tối (Chương 6-10)

Nguyễn Phương Minh
Ngày 21/05/2025

<-- Chương trước                                                                  Chương tiếp theo -->

06

Văn mạng lừa ta!  

Người khác xuyên không thì hô mưa gọi gió, chinh chiến sa trường, cung đấu đoạt mệnh, ngược luyến cẩu huyết.  

Còn ta? Xuyên không chẳng khác nào đang đọc một cuốn sách hướng dẫn điều dưỡng!  

Chương một: Làm thế nào để băng bó vết thương nặng?  

Chương hai: Cách hạ sốt nhanh chóng cho bệnh nhân sốt cao?  

Chương ba: Trong môi trường ẩm ướt bẩn thỉu, làm sao để phòng tránh nhiễm trùng?  

Chương bốn: Làm sao để đút nước và cơm cho bệnh nhân đang hôn mê?  

Mỗi ngày ta bận tối tăm mặt mũi, vừa mở mắt ra đã phải thay thuốc, đút thuốc, hạ sốt, đến khi nhắm mắt lại thì đã mệt lả mà ngủ thiếp đi.  

Ta cảm thấy công việc điều dưỡng này thực sự có thể lấy mạng người ta. Đại phu kê đơn chỉ mất mười phút, nhưng ta cho uống thuốc, thay băng thì mất cả chục ngày.  

Ta học được cách quấn gạc, học được cách sát trùng vết thương, thậm chí lúc vết thương của hắn nứt toác ra, ta còn mượn kim chỉ, run rẩy vá lại vài mũi.  

Nghĩ mà xem, trước đây chỉ cần rớt một cái khuy áo thôi, ta cũng phải ra ngoài tìm thợ may, thế mà bây giờ lại có thể tự học thành tài.  

Đời người thật khó đoán trước.  

Ta sờ lên trán hắn.  

"Ta không phải đại phu, cũng chẳng biết gì về y thuật, chỉ dựa vào chút kiến thức vặt vãnh để chống đỡ. Chúng ta coi như lấy ngựa chếc chữa như ngựa sống đi, nếu chẳng may ta chữa chếc huynh mất, huynh đừng hóa quỷ về dọa ta đấy—nghe rõ không?"  

Một âm thanh rất nhẹ bật ra từ lồng ngực hắn, không biết là "hừ" hay "hừm", mơ hồ không rõ.  

Môi trường trong ngục quá tồi tàn, vết thương trên chân hắn mỗi ngày đều phải dùng rượu mạnh để rửa sát trùng.  

Lần đầu tiên đổ rượu, hắn đau đến ngất đi ngay tại chỗ.  

Hắn đổ mồ hôi lạnh như mưa, còn ta cũng sốt ruột đến mức đổ cả mồ hôi, tay run rẩy, không dám tiếp tục nữa.  

Cuối cùng vẫn là hắn tự tỉnh lại, nắm lấy tay ta, dứt khoát đổ nốt nửa bình rượu còn lại lên vết thương.  

Khi chịu đau, toàn thân hắn căng chặt như một cánh cung tràn đầy sức mạnh.  

Ta cười khô khốc: "Hảo hán ơi hảo hán, ta phải hát tặng huynh một bài mới được."  

"Sông lớn chảy về hướng Đông—  

Trên trời sao sáng chầu Bắc Đẩu—  

Hê hê, chầu Bắc Đẩu!  

Bằng hữu sinh tử một chén rượu—  

Nói đi là đi ngay—  

Có ta đây thì ngươi chẳng sợ gì—  

Nước sôi lửa bỏng cũng chẳng quay đầu!"  

Ta hát càng lúc càng hăng, càng lúc càng dâng trào nhiệt huyết.  

Không phải khoác lác, từ thời mẫu giáo, ta đã là giọng ca chủ lực trong mỗi lần văn nghệ của lớp. Khi ấy chỉ vì giọng lanh lảnh, vang lớn, đến tiểu học lại học thêm hai năm sáo trúc, biết đọc bản nhạc, thế là hoàn toàn không thể vãn hồi, tiền tiêu vặt toàn bộ đều dành để đi KTV.  

Ba mẹ ta bàn bạc với nhau, thấy quá tốn kém, liền cắn răng sắm cho ta một dàn karaoke gia đình. Dàn loa không mắc lắm, nhưng vật liệu cách âm thì cực kỳ xịn sò.  

Cuối tuần, những đứa trẻ khác thì học Toán, học Anh, còn ta thì đóng cửa sổ, khóa cửa chính, ở nhà mở đại nhạc hội.  

...  

Lúc đó chỉ thấy là chuyện thường tình.  

Bây giờ hồi tưởng lại, cứ ngỡ như chuyện của kiếp trước vậy.  

*

Ta chấm chấm vài giọt nước mắt, còn đang rầu rĩ, thì bên tai bỗng vang lên một giọng nói khàn khàn:  

"…Bài hát đó là gì?"  

Ta ngẩn người.  

Vèo một cái ngồi bật dậy.  

"Trời ơi, huynh nói chuyện rồi?!"  

Rượu mạnh nóng rát vết thương của hắn, hắn nghiến răng chịu đựng, không đáp lời. Mồ hôi lạnh thấm đẫm tóc hắn, nhỏ xuống từng giọt từ thái dương.  

"Đây là Hảo hán ca." Ta vội tiếp tục hát, giống như đang tiếp thêm sức mạnh cho hắn.  

"Thấy chuyện bất bình, một tiếng hét—  

Nên ra tay thì phải ra tay—  

Gió gào lửa rít, phá chín châu!"  

Hắn thở hổn hển một tiếng, cố gắng điều hòa hơi thở, chậm rãi mở mắt nhìn ta.  

"Nghe giống như bài ca của loạn quân, đừng hát nữa. Đang thời thế loạn lạc, nếu bị người nghe thấy, e rằng cái đầu cô khó giữ nổi."  

Chậc, Hảo hán ca đích thực là bài ca khởi nghĩa mà.  

Ta vội bịt miệng, chạy ra song sắt nhìn ngó xung quanh, thấy bên ngoài không có ai, liền hào hứng trở lại bên cạnh hắn.  

Người sống! Còn biết nói chuyện!  

"Ca, huynh khát không? Có muốn uống nước không?"  

"Hay uống một ngụm rượu đi, rượu có thể giúp giảm đau đấy."  

Hắn nhìn ta thật lâu, khẽ thở ra một hơi, rồi lại nhắm mắt, trở về bộ dạng bất động như xác chếc.  

Không được! Khó khăn lắm mới chịu mở miệng, ta phải tranh thủ chứ!  

Ta cười hí hửng, xốc hắn dậy, kê cao chân hắn bằng chiếc gối.  

"Huynh không thể cứ nằm thế này mãi, nơi này ẩm thấp lắm, nằm lâu sẽ bị thấp khớp, đau nhức cả đời đấy. Ngồi dậy đi, chúng ta trò chuyện một lát."  

"Có phải huynh thích nghe hát không? Có phải giọng ca tuyệt vời của ta đã thắp sáng thế giới mờ mịt của huynh không?"  

"Sao không nói sớm! Ta có hẳn một thư viện nhạc, không đến ngàn bài thì cũng phải năm trăm bài!"  

Ta phấn khích như một đứa trẻ, hát từ tình ca thập niên tám mươi, đến nhạc phim Hồng Kông kinh điển, rồi từ nhạc pop cho đến nhạc thiếu nhi.  

Quốc ca thì ta không dám hát, sợ chỉ mới cất cao câu đầu, đã có vài tên đô con xông vào ghì ta xuống đất.  

Ta hát suốt nửa ngày, vét sạch cả kho bài trong đầu, hát đến khi cổ họng khô khốc, cuối cùng cũng dụ được hắn nói thêm mấy câu.  

Hắn hỏi: "Đây là dân ca vùng nào?"  

Ta hát: "Nhà tôi ở trên cao nguyên đất vàng, gió lớn thổi qua đồi—"  

Hắn trầm ngâm: "Nghe không giống khẩu âm nơi nào cả. Cô từng học ở Quốc tử giám?"  

Ta hát: "Chú bé con, cắp sách đến trường, chẳng ngại nắng cháy, chẳng sợ mưa gió—"  

Hắn hỏi: "…Cô là ca kỹ trong phủ Thái tử?"  

Câu này khó trả lời rồi. Ta còn chưa rõ thân phận hắn, không thể để lộ lai lịch được.  

Thế là ta bèn búng ngón tay, đổi giọng mềm mại cất lên:  

"Người dưới đài đi qua, chẳng nhớ màu áo cũ,  

Người trên đài cất tiếng, khúc ca ly biệt đau thương…."  

Hắn lặng lẽ nhìn ta.  

Ta mở to hai mắt đầy mong đợi nhìn lại hắn.  

Hắn lại thở dài, che tai, quay mặt vào tường.  

…?  

Khen ta đi chứ!  

Phải vỗ tay cổ vũ ca vương của thiên lao này chứ!  

Hừ, khán giả duy nhất không chịu ủng hộ.  

Mặt ta nóng bừng, xấu hổ đến mức chỉ muốn cào tường. 

07

Nhờ giọng ca tuyệt diệu của ta, hắn dần mở lòng hơn, chịu khó đáp lời vài câu.  

Mà dù có không muốn mở lòng, hắn cũng chẳng có lựa chọn nào khác. Dù gì, ta với hắn chỉ có hai cái gối và hai tấm chăn.  

Một tấm trải dưới làm đệm, một tấm đắp ngang bụng tránh lạnh.  

"Này, ca không lại đây ngủ à?"  

Hắn co người nằm sát vách tường, quay mặt vào trong, như thể ta là ôn thần mà hắn phải trốn tránh.  

"Ta không thấy lạnh, cô cứ dùng đi."  

Ta chạm thử vào lòng bàn tay hắn.  

"Lừa ai đấy? Tay lạnh như nước đá thế này, huynh đừng tưởng còn trẻ thì không sao. Ở chỗ ẩm thấp âm u này, tuần hoàn khí huyết mà kém đi là mệt lắm đấy!"  

Ta vừa kéo vừa lôi, ép hắn phải nằm lên chỗ đệm, rồi quấn chăn kín người hắn.  

"Đừng có nghĩ đến chuyện phân biệt nam nữ gì ở đây. Huynh còn chẳng đủ sức mà khinh bạc ta đâu. Giờ thế này, ta một đ.ấ.m cũng đánh bay tám thằng như huynh."  

Hắn nghẹn họng, trầm mặc tiêu hóa câu nói ấy.  

Thiên lao im ắng, chỗ này chẳng tốt đẹp gì, nhưng được cái rất thích hợp để ngủ.  

Ta tiện tay nắm lấy vạt áo hắn, phủ lên tai hắn, cười trêu ghẹo: "Dùng cái này làm bịt tai đi, không che lại là gián chui vào đấy."  

Vị đại thiếu gia này e là chưa từng nghe chuyện đáng sợ như vậy, lập tức lộ vẻ hoảng hốt.  

Ta hài lòng kéo chăn lên, chìm vào giấc ngủ.  

Có lẽ trong lúc ngủ ta vô thức lật người, làm tuột vạt áo bịt tai hắn, hoặc có lẽ là tiếng kêu thảm thiết kia đánh thức ta.  

Bản năng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hắn vẫn bình thản gối đầu lên cánh tay, hơi thở nhè nhẹ.  

Ta bèn bò dậy, định kéo vạt áo lên bịt tai hắn lần nữa.  

Nhưng vừa cúi xuống, ta bắt gặp đôi mắt tỉnh táo của hắn, đang lặng lẽ nhìn ta.  

Nửa người ta gần như đã bò lên người hắn.  

Ta vội rụt tay về: "Ta không có ý khinh bạc huynh đâu."  

Hắn bật cười khẽ.  

Không giống như bị đánh thức, vậy chắc là hắn vẫn chưa ngủ.  

Ta nằm trở lại gối, lẩm bẩm: "Dưới tầng kia là ngục hình. Mười ngày lại có một tốp phạm nhân mới bị giải xuống đó thẩm vấn. Ngày đầu tiên lúc nào cũng kêu gào lớn nhất, qua hôm nay là ổn rồi."  

Người bị tra tấn đến cùng cực thì chẳng còn sức để hét nữa.  

Ta vỗ vỗ khuỷu tay hắn: “Huynh đừng sợ nhé, đừng để bị dọa ngốc đấy."  

Không ngờ hắn lại nói: "Ta chính là từ tầng dưới bị đưa lên đây."  

Ta sững sờ nhìn hắn hồi lâu, không biết nên đáp thế nào.  

Hóa ra, hắn còn chịu đựng lâu hơn ta.  

Chắc hẳn hắn đã trải qua một vòng cực hình, bọn chúng vẫn không moi được lời khai, nên mới giữ lại nửa cái mạng này.  

Nhà ngục cách âm quá kém, tiếng gào thét đau đớn vang lên từ xa gần, tựa như quỷ khóc.  

Trước đây, vào những ngày không có hắn bên cạnh, ta luôn bị những âm thanh này đánh thức mà sợ hãi đến mất hồn. Vừa sợ một ngày nào đó đến lượt mình, vừa lo lắng không biết những người dưới kia sống chếc ra sao.  

Nhưng bây giờ, bên cạnh có một người sống, ta khẽ đặt tay lên khuỷu tay hắn, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay truyền sang, nỗi sợ liền vơi đi nhiều.  

Khi sắp thiếp đi, ta nghe hắn khẽ hỏi:  

"Cô nương họ tên là gì?"  

Đây là lần đầu tiên hắn chủ động đặt câu hỏi sau bao nhiêu ngày ở đây, như một mặt hồ tĩnh lặng bỗng dưng gợn sóng, khiến hắn đột nhiên trở nên có sức sống hơn.  

Ta không giấu được niềm vui: "Ta tên là Dư Tình! Dư trong dư thừa, Tình trong trời quang mây tạnh. Còn huynh? Huynh xưng hô thế nào?"  

Hắn nói chuyện lúc nào cũng đắn đo từng chữ, phải suy nghĩ trong lòng một lúc rồi mới trả lời.  

"Chuyện xưa đã qua, cũng như đã chếc ngày hôm qua, chẳng cần nhắc lại. Ta có biểu tự, gọi là 'Hựu Niên'."  

Ta nổi hứng: "Tên này có ý nghĩa gì không?"  

"Là mẫu thân ta đặt cho."  

"Khi bà gả vào phủ, phụ thân ta đã lâm bệnh được một năm rồi. Ông trúng độc tiễn trên chiến trường, chậm trễ cứu chữa, ngay cả ngự y cũng bó tay."  

"Năm thứ hai sau khi bà nhập phủ, huynh trưởng của ta ra đời. Đến năm thứ tư, lại có ta. Phụ thân vì có vướng bận mà cố gắng bồi bổ sức khỏe, cuối cùng chống chọi được với bệnh tật."  

"Hựu Niên, lại một năm nữa, người sum họp, trăng tròn thêm một năm."  

Ta cười, lắc lắc tay hắn: "Đây đúng là một điềm lành. Vậy ta chúc huynh trăm năm trường thọ nhé."  

Hắn cũng rất hợp ý, giọng nói chậm rãi tựa như thơ ca.  

"Cũng chúc cô nương trăm năm trường thọ."

08

Có người bên ngoài không ngừng đưa tiền vào, cuộc sống trong lao của chúng ta cũng khá hơn nhiều.  

Ta miệng ngọt, dần dà làm thân với mấy tên ngục tốt. Hôm nay mượn một cái đèn, ngày mai xin một mảnh vải, ngày kia đòi một chậu rửa mặt, bọn họ đều mang xuống giúp, sau đó lại tìm đại phu của Hựu Niên để báo sổ.  

Căn phòng giam bé bằng bàn tay bị ta phân chia thành bốn khu vực: nhà vệ sinh (nơi đặt bô), phòng rửa mặt (nơi thay quần áo, lau rửa thân thể), phòng ngủ (vừa đủ hai cái gối nằm cạnh nhau), và phòng khách (chỗ để trò chuyện và đánh cờ).  

Mỗi khu vực đều được ngăn cách bằng một tấm vải trơn cắt từ vải thô, lúc cần thì buông xuống, ít nhiều cũng có thể che đi sự lúng túng.  

Nơi trú thân này cuối cùng cũng ra dáng có hơi người.  

Ta rất hài lòng, đi vòng vòng "căn nhà," ngắm bên trái, liếc bên phải.  

“Có phải ta rất khéo tay không? Mấy ngày trước mới biết cầm kim khâu, giờ đã học được cách may vải viền mép rồi."  

"Một phòng một sảnh một vệ sinh, hơn nữa còn có nhà vệ sinh tách khô tách ướt, ta thật sự quá giỏi!"  

Nhìn đống chỉ trắng còn thừa nhiều, ta bèn lấy một mảnh vải xanh đậm làm nền, rồi dùng chỉ trắng thêu lên hình các vì sao.  

Sau đó ta buộc bốn góc tấm vải này lên phía trên chỗ ngủ của chúng ta, vậy là có một bầu trời sao độc nhất vô nhị.  

Hựu Niên ngẩng đầu nhìn thật lâu, khá nể mặt mà khen một câu:  

"Nhìn kỹ thì cũng có vài phần giống ngân hà."  

Trí tưởng tượng của con người là vô tận, chăn cuộn tròn lại cũng có thể làm thành ghế sô pha.  

Ta dựa vào "sô pha" đơn sơ này, thoải mái đến mức ngón chân cũng muốn xòe ra, sau đó dịch sang một bên nhường chỗ cho hắn.  

Ta vừa ngân nga vừa ngắm lên trần nhà, nhìn đến hoa cả mắt, thậm chí còn có ảo giác rằng mình đang thấy cả bầu trời đầy sao.  

"Hồi nhỏ, ba mẹ ta lương không cao, du lịch với nhà ta mà nói là một chuyện rất xa xỉ."  

"Thế là ba ta thường dẫn cả nhà đi cắm trại trên núi."  

"Ông rất khéo tay, có thể dùng cọc đất, dây dù và vải bạt chống nước để dựng lều chữ A. Dụng cụ nướng được đóng gói trong một cái thùng lớn, mang theo trái cây và nước uống, bắt được cá thì nướng cá ăn, không bắt được thì đi mua gà rừng, thỏ rừng của dân làng, rắc gia vị nướng lên, thơm lừng cả một vùng."  

Hựu Niên khẽ cười.  

Hắn chống tay xuống đất làm điểm tựa, chậm rãi dịch người sang bên, giữ một khoảng cách vừa vặn bằng một bàn tay.  

"Lớn lên rồi, ta tham gia câu lạc bộ leo núi dã ngoại của trường."  

"Người khác vào đó để giao lưu kết bạn, tìm người yêu, còn ta thì để đi ké xe. Ta giúp mọi người mua thực phẩm, khuân nước uống, hoàn toàn không thấy xấu hổ khi đi nhờ."  

"Những người đến để tán tỉnh nhau, chẳng mấy chốc đều rút khỏi nhóm. Còn lại toàn là bạn tốt."  

"Có vài khu cắm trại có lều siêu xịn, có sàn gỗ, có mái che, ngồi cả chục người vẫn không thấy chật. Chúng ta thức trắng đêm đánh bài, đàn hát, chơi ma sói. Buồn ngủ thì gục xuống ngủ, có túi ngủ thì chui vào, không có thì ghép ghế bố lại mà qua đêm."  

Ta thực sự nhớ bạn bè mình quá.  

Hắn lẩm bẩm: "Ma sói? Là thứ gì?"  

Vừa nghe đến đây, ta lập tức hết buồn ngủ!  

Ta liền hăng say giảng giải về các vai trò trong trò chơi, luật chơi, và cả thuật ngữ chuyên dụng.  

Hắn có trí nhớ rất tốt, nghe xong có thể nhớ được hơn một nửa, giọng điệu rốt cuộc cũng không còn hờ hững như trước.  

"Giống trò trẻ con."  

"Không phải!" Ta liếc hắn, "Ma sói là một trò chơi có chiều sâu, đòi hỏi kỹ thuật cao, là một bộ môn board game lành mạnh không gây hại sức khỏe."  

"Năm ấy trò này nổi như cồn, từ cháu ta đến ba mẹ ta đều chơi, đến cuối tuần, các quán board game trong thành phố chật kín người. Đám thanh niên tụ họp ngày Tết, đều phải chơi vài ván cho đã."  

"Đáng tiếc chỉ có hai chúng ta, nếu có thêm ba đến năm người, nhất định ta sẽ cho huynh thấy trò này thú vị đến mức nào."  

Hựu Niên mỉm cười nhàn nhạt: "Đúng vậy, đáng tiếc."  

Hắn chưa bao giờ làm ta mất mặt, bất kể ta có nói điều gì hoang đường đến đâu, hắn cũng chỉ im lặng lắng nghe.  

Chúng ta có đèn dầu, rất quý giá, ngoài lúc đi vệ sinh và thay quần áo, tuyệt đối không lãng phí. Vì vậy phần lớn thời gian, ta chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt hắn ẩn sau mái tóc rối.  

Mệt mỏi, tĩnh lặng, tựa như hai đốm sáng leo lét.  

Ta bỗng thấy cay mắt.  

Hắn là một người tốt, dịu dàng đến vậy, vì sao lại bị nhốt vào ngục này chứ?  

Bỗng nhiên có người bên ngoài lên tiếng: "Chỉ thiếu ba đến năm người thôi sao? Có gì khó đâu?"  

Ta quay đầu lại, thì ra là một tên ngục tốt chuyên đưa cơm cho bọn ta, người mà đồng nghiệp thường gọi là "Tiểu Bát."  

Tiểu Bát trông chỉ tầm hơn hai mươi tuổi, gương mặt vẫn còn nét thanh xuân, nhưng lúc nào cũng đeo bộ mặt lạnh tanh, không thích nói chuyện. Bình thường ta bắt chuyện ba ngày, hắn chưa chắc đã trả lời một câu.  

Hôm nay lại rất kỳ lạ, không chỉ lén nghe chúng ta trò chuyện nãy giờ, mà còn chủ động tiếp lời.  

"Ngươi đến từ khi nào thế? Sao lại nhẹ nhàng như mèo vậy, không nghe thấy tiếng động gì luôn?"  

Tiểu Bát trả lời qua loa vài câu, có vẻ e dè, giọng nói rất khẽ.  

"Lao đầu có dặn dò, quý nhân dù thân đang ở tù, nhưng chưa chắc không có ngày khôi phục lại quyền lực. Chúng ta phải chăm sóc cẩn thận, có yêu cầu gì không quá đáng thì cứ nói."  

Hựu Niên liếc mắt nhìn hắn một cái. Không biết vì sao, lại chăm chú quan sát hắn một hồi lâu mới thu ánh mắt về.  

Tiểu Bát cười cười: "Quý nhân chờ một chút, ta gọi mấy huynh đệ vào giải sầu cho ngài." Sau đó quay sang hỏi ta: "Cần mấy người?"  

Ta vội đáp: "Gọi năm sáu người đến trước đi!"  

Xem ra tên ngục tốt này khá có giao tình, rất nhanh đã gọi được mấy tên ngục tốt trẻ tuổi vào địa lao, ngồi thành hàng trước mặt bọn ta.  

"Cô nương nói đi, chơi thế nào?"

09

Hôm đó, ta cùng bọn họ chơi sáu ván.  

Ta làm quản trò, vừa phải điều hướng trò chơi, vừa phải hướng dẫn vai trò và luật chơi. Lải nhải suốt cả buổi, nói đến mức khô môi rát họng, nhưng không hề thấy mệt.  

Bất giác, ta lại tìm về cảm giác hào hứng năm xưa, khi tung hoành các sòng board game ngoài đời thực.  

Tiểu Bát và mấy tên ngục tốt kia vui sướng hò reo: "Quá hay! Thật sự sảng khoái vô cùng!"  

"Mới chỉ là cơ bản thôi đấy." Ta nói: "Ván đông người sẽ càng hấp dẫn hơn, có thêm vai trò như Thị Vệ, Kẻ Đần, Hồ Ly, Ác Linh..."  

Hựu Niên vỗ nhẹ lên tay ta, cắt ngang lời ta khi ta đang nói đến cao hứng.  

Hắn bảo: "Giọng cô khàn rồi, mai chơi tiếp đi."  

Mấy người kia cũng đồng tình.  

Lúc xếp lại bài, ta thuận miệng nói đùa:  

"Tiểu Bát, có phải ngươi cao to hơn rồi không? Lưng trông rộng ra ấy."  

Ánh mắt Tiểu Bát khẽ d.a.o động một giây, né tránh cái nhìn của ta một cách tự nhiên.  

"Cô nương tinh mắt thật! Đầu tháng này ta được nghỉ phép, về nhà một chuyến, mẹ ta ngày nào cũng hầm gà cho ăn. Ăn nhiều dầu mỡ quá, thành ra béo lên."  

Ta hít một hơi thèm thuồng.  

"Hồi trước mẹ ta cũng hay hầm gà cho ta ăn. Cả con gà chặt miếng, nấu cùng nấm hương, măng khô, hoặc hạt dẻ, táo tàu. Khi đó ta còn chê nhạt nhẽo, ăn có hai miếng là bỏ, giờ muốn ăn cũng không có mà ăn rồi."  

Tiểu Bát bật cười.  

"Nếu cô nương thích ăn, lần sau ta nghỉ phép, bảo mẹ nấu rồi mang vào cho cô."  

"Thật à?!" Ta hí hửng gọi một tiếng: "Cảm ơn Tiểu Bát ca!"  

Tiễn bọn họ đi rồi, ta nhào đến bên bàn, cầm cốc nước tu một hơi ba ly liền mới dịu cổ họng.  

Uống nhiều nước quá, không tránh khỏi buồn đi vệ sinh.  

Ta bèn gọi hắn: "Hựu Niên, huynh bịt tai lại đi."  

Hựu Niên không thấy phiền, bàn tay mở rộng, che lên tai.  

"Huynh bịt thế sao mà chặt được?" Ta nắm hai ngón tay hắn, nhét vào lỗ tai hắn, "Phải che kín đi, lỡ nghe thấy ta sẽ rất xấu hổ đó."  

Hắn rất biết nghe lời, ta bảo gì thì làm nấy.  

Giải quyết xong, ta rửa tay sạch sẽ bằng xà phòng, lau khô bằng khăn mềm, rồi trở về "sô pha" ngồi xuống, cảm giác cuộc sống này thực sự đã tốt hơn trăm ngàn lần so với trước.  

Chỉ có một chuyện phiền lòng duy nhất—  

"Lại có chuột chui vào cắn đồ rồi!"  

Ta bật dậy, vớ lấy chổi, giơ lên quật.  

Nhưng đánh sao mà trúng được?  

Con chuột này láu cá như yêu tinh vậy, từ khi Hựu Niên vào đây, bữa ăn cải thiện hơn nhiều, nó liền ngày nào cũng mò tới kiếm ăn. Mười mấy ngày ăn bám, giờ đã quen cửa quen nẻo, cái đuôi dài ngoằng vút qua cực nhanh.  

"Hựu Niên! Nó chạy về phía chăn rồi!"  

Chỉ trong chớp mắt, một đốm đen sáng bóng phóng ra như tia chớp, ghim thẳng vào con chuột xám, giếc chết ngay tại chỗ.  

Ta sững người, vội vàng xách đèn tới gần xem xét.  

Là một quân cờ làm từ hắc diệu thạch, vừa rồi bị Hựu Niên búng từ đầu ngón tay ra.  

Khoảng cách năm bước chân, hắn chỉ búng nhẹ một cái, mà con chuột đã chếc ngay lập tức.  

"Ôi chao?!"  

Hắn ngồi đoan chính như học sinh ngoan, bắt chước cách phát âm của ta, chậm rãi lặp lại: "‘Ôi chao’ là có ý gì?"  

Ta trợn mắt: "Huynh biết võ công?!"  

Hựu Niên xoa đầu gối, cười khổ: "Nếu không phải từ nhỏ rèn luyện gân cốt, thì sao chịu đựng nổi mười ngày trong lao hình?"  

Ta nghiến răng: "Đại thiếu gia, có phải huynh còn có thể nghe được tiếng động từ xa? Có thể nhận ra tiếng vỗ cánh của con thiêu thân ngoài mười trượng không?"  

Hắn bình thản gật đầu: "Tiểu kỹ xảo thôi."  

Ta chà xát tay, bật cười nham hiểm, nhào tới người hắn: "Vậy mấy ngày nay, huynh đều giả bộ! Hóa ra ta đi vệ sinh, lau người, huynh đều nghe rõ mồn một? Còn chuyện bịt tai, hóa ra là lừa ta à?"  

Hắn cứng đờ như tượng đá.  

Mặc kệ ta cù lét thế nào, hắn vẫn bất động.  

Chỉ có điều, một cơn nóng rực đã từ cổ lan thẳng lên tận vành tai.

10

"Trời tối, xin hãy nhắm mắt."  

"Sói, xin hãy hành động."  

Mấy tên ngục tốt bốc trúng [thẻ Ma Sói] thì mừng đến sáng cả mắt, vội vàng dùng tay ra hiệu với đồng bọn.  

Bên [thẻ Dân thường] lại có kẻ không giữ quy tắc, híp mắt len lén nhìn trộm.  

"Ê! Vương Nhị, ngươi dám gian lận hả?!"  

"Giết hắn! Giết hắn!"  

...  

Trò Ma sói như một cơn gió, chỉ trong vài ngày đã khuấy đảo bầu không khí u ám trong ngục.  

Công việc canh ngục cực kỳ nhàm chán, không như quan lại ở các nha môn khác, có giờ làm cố định, có nhà để về, có vợ con bên cạnh.  

Trông coi nhà lao là nghề đứng cuối trong cửu lưu, nhất là thiên lao, bốn phía là tường sắt cao như núi, từ tử tù đến ngục tốt đều bị nhốt chung trong này. Cơm ăn chỉ có canh loãng với cơm nguội, chỗ ngủ thì giường tập thể, nửa tháng mới được về nhà một lần.  

Không được mang đồ cá nhân, không được tán gẫu chuyện riêng, không được uống rượu làm lỡ việc.  

Ngày ngày chỉ có xóc đĩa, đánh bài cửu, chơi mãi cũng chán, rảnh rỗi đến mức ngứa ngáy tay chân.  

Vậy mà Ma sói, một trò chơi bàn cờ, vừa xuất hiện đã bùng nổ trong thiên lao.  

Ta bảo mỗi người mang theo một chút "học phí," người thì mang hạt dưa, người thì mang lạc năm vị, ai có bánh ngọt hay kẹo hồ lô thì càng tốt, ta sẽ dạy tận tình hơn.  

Về sau, số ngục tốt học được cách chơi ngày một nhiều. Người biết chơi thì dạy lại cho người chưa biết, người thông minh thì trêu chọc người ngốc.  

Ta bèn mở bàn "cao thủ," chỉ nhận những kẻ có đầu óc nhạy bén nhất.  

Có tên đầu óc kinh doanh tốt, còn ghi lại lời thoại và chiến thuật, lén lút bán với giá nửa lượng bạc một tờ. Giá đắt cắt cổ, vậy mà chưa đầy hai ngày đã kiếm bộn tiền, ví bạc phồng căng.  

*

Nhà giam khóa tầng tầng lớp lớp, mỗi tầng có một cánh cửa sắt lớn, vừa để ngăn tù nhân bỏ trốn, vừa để phòng khi lao đầu tuần tra.  

Bên trong, bọn ta chơi vô cùng vui vẻ.  

Bỗng một giọng gầm lên từ phía sau cánh cửa sắt:  

"Tụ tập làm chuyện đồi bại, các ngươi gan chó to lắm! Mở cửa cho lão tử!"  

Lao đầu đi tuần đến rồi!  

Đám ngục tốt sợ đến mức lăn lê bò toài, nhưng còn chạy đâu kịp?  

Lao đầu nghẹn một bụng lửa giận mà đến, mắng mỏ một tràng, nhưng khi nhìn vào phòng giam, hắn lại ngây người.  

Tù nhân ngồi bên trong, ngục tốt ngồi bên ngoài, mỗi bên một cái bàn.  

Trên bàn không có bạc cược, chỉ có bánh trái, hạt dưa, cùng những mẩu giấy ghi vai trò nhân vật.  

Không khí vô cùng ôn hòa và đoàn kết, chẳng khác nào một buổi trà đàm gắn kết giữa ngục tốt và phạm nhân.  

Những câu chửi thề nghẹn lại nơi cổ họng của lao đầu.  

Hắn dạng chân ngồi phịch xuống ghế: "Chơi đi, chơi ngay trước mặt ta! Để ta xem các ngươi đang bày trò gì!"  

Nửa ngày sau, Ma sói lại có thêm một kẻ nghiện mới.  

Ha ha ha, ta thật quá lợi hại!  

Trước khi rời đi, ông chú trung niên này còn thân thiết gọi ta là "Nha đầu Tiểu Ngư."  

Hắn gật đầu khen ngợi:  

"Ta có hơn tám mươi ngục tốt, mỗi nửa tháng thay ca một lần. Mấy tên đó ăn ngủ chung một chỗ, vô công rỗi nghề, tất cả đều nhiễm tật mê bài bạc. Hễ có bàn là lao vào đánh, từ nửa đêm đến tận sáng."  

"Không ít kẻ vì vậy mà vung sạch tiền dưỡng già của cha mẹ, nướng luôn tiền học của con cái, biến thiên lao thành sòng bạc—Phạt bổng lộc, đánh đòn đều thử qua, nhưng mấy tên mặt dày đó vẫn chứng nào tật nấy, cứ rảnh rỗi là tay chân ngứa ngáy."  

"Nha đầu, hãy dạy bọn chúng trò này cẩn thận. Nếu có thể kéo đám ôn thần đó về chính đạo, thì coi như là một việc thiện."  

Có được sự đồng ý của lao đầu, từ nay về sau, bọn ta chơi bài đã danh chính ngôn thuận.  

Mấy vị ty ngục và hình quan cũng tò mò đến chơi thử.  

 

<-- Chương trước                                                                  Chương tiếp theo -->

 

 

Scalp Salt Detox

Nguyễn Phương Minh
|
Ngày 12/05/2025

"𝐒𝐜𝐚𝐥𝐩 𝐬𝐚𝐥𝐭 𝐝𝐞𝐭𝐨𝐱" (tẩy da đầu bằng muối) là một quy trình chăm sóc da đầu chuyên sâu, thường xuất hiện trong các spa hoặc...

Xem thêm

Xu hướng mĩ phẩm vi sinh

Nguyễn Phương Minh
|
Ngày 12/05/2025

“Mỹ phẩm vi sinh sẽ là tương lai của chăm sóc da hiện đại” – theo chuyên gia da liễu Dr. Whitney Bowe (Mỹ), người...

Xem thêm

Trị Mụn Tại Nhà – Sau Kì Nghỉ Dài

Nguyễn Phương Minh
|
Ngày 30/04/2024

  Mụn sẽ xuất hiện khi lỗ chân lông bị tắc nghẽn. Bã nhờn, mồ hôi, vi khuẩn, bụi bẩn tích tụ lại không thoát ra...

Xem thêm

Phương pháp chăm sóc da Skin Cycling

Nguyễn Phương Minh
|
Ngày 01/03/2023

Skin cycling – Vòng lặp dưỡng da được cho là phương pháp dưỡng da mới mẻ, tối ưu và vì thế tạo hiệu ứng kích...

Xem thêm

Dự đoán xu hướng dưỡng da năm 2023

Nguyễn Phương Minh
|
Ngày 24/02/2023

Năm 2022 đã khép lại, thị trường mĩ phẩm và các diễn đàn dưỡng da đã chứng kiến những sự chuyển mình của lĩnh vực...

Xem thêm

Tóc sâu - nguyên nhân và cách xử lí

Nguyễn Phương Minh
|
Ngày 08/02/2023

Khi phát hiện có tóc sâu hay còn gọi là tóc ngứa, nhiều người thường chọn cách nhổ bỏ nhưng đây không phải là giải...

Xem thêm

NHẬN NGAY KHUYẾN MÃI VÀ BÀI VIẾT HAY NHẤT TỪ TYNNYL

icon icon icon

Giỏ hàng