Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Sáng Nơi U Tối (Chương 11-14)
<-- Chương trước Chương tiếp theo -->
Ta có biệt tài nhớ mặt, ai đã từng chơi chung với ta, lần sau quay lại đều không quên.
"Từ đại ca, huynh hết ho rồi hả? He he, ta đã nói là nước cốt tì bà rất hiệu quả mà!"
"Phùng thúc, hôn lễ của tiểu thư nhà thúc đã tổ chức xong chưa? Nhận được bao nhiêu lễ tiền thế? Nhìn đôi mắt cười của thúc mà xem, hớn hở lắm đây!"
Khi những người này lần lượt rời đi, ta biết trời đã rất khuya rồi.
Dựa vào thời gian họ đến và đi mỗi ngày, ta dần dần có thể phỏng đoán giờ giấc.
Hựu Niên tựa vào chăn cuộn tròn, có lẽ hắn không quen ồn ào, nên mỗi ngày chỉ chơi cùng ta hai ván, rồi hạ rèm xuống, quay về phòng giam ngồi im lặng.
Lúc này, hắn nhìn ta với vẻ suy tư, giọng nói chậm rãi:
"Tiểu Ngư."
"Tại sao cô gặp ai cũng gọi là 'ca'?"
Tay ta đang xếp bài bỗng khựng lại, cười hỏi: "Có phải hơi nịnh hót không?"
Hắn xoa xoa sống mũi, không trả lời, nhưng cũng cười, xem như ngầm thừa nhận.
Ta chống cằm, nghiêm túc đáp:
"Thứ nhất, là do tính cách."
"Ta có tiểu danh là 'Hoa Hoa', từ khi bập bẹ học nói, mẹ ta chưa bao giờ được yên tai một ngày nào."
"Ta là đứa con đầu tiên trong cả họ nội lẫn họ ngoại, từ nhỏ đã có một đám người vây quanh chọc ta cười, chơi với ta. Lớn lên gặp ai cũng cười, đi cùng ai cũng nói chuyện. Ta thích làm người khác vui vẻ, bạn bè xung quanh cũng thích làm ta vui."
"Tâm lý học có nói, hành vi xã giao có liên quan mật thiết đến cảm giác hạnh phúc của con người. Một người nói chuyện càng nhiều, thì càng dễ cảm thấy vui vẻ."
"Thời đại của ta rất ít gặp chuyện xấu người xấu. Nếu có ai ghét ta, cũng chỉ dám lẩm bẩm vài câu sau lưng, ta chẳng thèm bận tâm, để mặc họ nói."
"Thứ hai, ta cố tình muốn thân thiết với họ."
Hai cây nến trên bàn đã cháy gần hết, lại đến lúc tắt đèn, trong ngục tối luôn keo kiệt ánh sáng.
"Ta luôn cảm thấy, số mệnh của ta không thể kết thúc tại đây. Ông trời đưa ta đến đây, ắt hẳn có cơ duyên trong đó, có lẽ là muốn xem ta sẽ tự cứu mình thế nào khi lâm vào tuyệt cảnh."
"Ta đã nắm được thời gian đổi ca của họ. Nếu cho ta thêm chút thời gian, ta có thể ước lượng xem ai phụ trách ca nào, trực chốt nào."
"Trời cao có đức hiếu sinh. Khi thời cơ đến, ta nhất định có thể vùng lên."
Ánh mắt Hựu Niên tràn ngập kinh ngạc, nhưng rất nhanh, kinh ngạc lại chuyển thành khâm phục.
Hắn lẩm bẩm: "Thật tốt."
Rồi hắn cúi đầu, lại im lặng.
Trông thật chán chường.
Ta búng trán hắn một cái: "Cho nên, huynh mau chóng dưỡng thương cho tốt! Nếu không, lúc vượt ngục theo không kịp ta đâu. Ta chạy rất nhanh đấy!"
Hắn ôm trán, ngây người hồi lâu, rồi chôn mặt vào lòng bàn tay mà cười đến run cả vai.
11
Chưa được yên ổn hai ngày, cái lão thái giám mặt trắng đó lại mò đến.
"Chậc chậc, nhà lao này náo nhiệt quá nhỉ!"
Hỉ công công phất tay, sai người mở cửa phòng giam.
Không còn kiểu cách như lần trước, che khăn lụa giả bộ ghê tởm, lần này hắn đường hoàng bước vào, cái thân béo núc ních rung lên theo từng bước chân.
Hắn lần lượt vén hết mấy tấm rèm ta treo trong phòng lên xem, cười đến mức cả đống mỡ trên người run bần bật.
"Thế tử gia vốn là người sinh ra trong nhung lụa, lần trước gặp ngài vẫn còn cốt khí, ta còn sợ ngài nghĩ quẩn mà cắt cổ tự sát—Sao mới một tháng không gặp, đã thảm hại thế này rồi?"
"Tất cả ra ngoài hết đi! Ta có chuyện quan trọng cần bàn với Thế tử gia."
Đám ngục tốt lui lại mấy chục bước, mấy thái giám vạm vỡ đứng canh nghiêm ngặt trước cửa.
Hỉ công công chắp tay về phía Bắc, giọng điệu cung kính:
"Hoàng thượng anh minh thần võ, tra ra trong kinh có một bè lũ gian đảng, lén mang theo mật chiếu của Tiên Đế ra khỏi hoàng thành—Thế tử gia có biết đám phản nghịch đó gồm những ai không?"
"Gian đảng?" Hựu Niên cười nhạt. "Là chiếu thư truyền ngôi của Tiên Đế chứ gì? Sao? Bị thất lạc trong cung rồi à?"
"Chủ nhân của các ngươi giết vua đoạt vị, thế mà cũng sợ miệng lưỡi thiên hạ à?"
"Thế tử gia cẩn ngôn!"
Hỉ công công the thé quát, ánh mắt đầy tơ máu liếc sang mấy thái giám bên ngoài. Hắn ngay cả người của mình cũng không dám tin.
Mấy tên thái giám run như cầy sấy, hận không thể mọc ra cái lỗ mà chui xuống đất.
"Người duy nhất ngoài Tiên Thái tử nắm rõ danh sách này chính là ngài—Hoàng thượng nói rồi, nếu ngài ngoan ngoãn viết ra, chờ khi tâm trạng Hoàng thượng tốt, có khi còn chừa cho ngài một con đường sống."
Hựu Niên đặt tay lên đầu gối, ánh nến phản chiếu trong mắt hắn một tia lạnh lẽo.
"Phụ thân ta bị lăng trì, mẫu thân ta treo cổ trước phủ công, thế mà vẫn không thể cầu cữu phụ xuất quân vào cung cứu giá."
"Mấy đệ đệ bị chém đầu thị chúng, mấy muội muội bị ném vào kỹ viện quan phủ, chỉ sợ đã không còn thở nổi."
"Hắn diệt cả nhà ta, giờ lại bảo tha mạng cho ta, ân điển lớn lao quá nhỉ?"
"Muốn giết thì giết, muốn róc thịt thì róc! Còn những 'gian đảng' mà các ngươi nói, đó là những bề tôi trung nghĩa bảo vệ giang sơn xã tắc của Thịnh triều!"
Hắn gằn từng chữ, ánh mắt sáng rực như bó đuốc.
Câu nói ấy như một tiếng sấm dội thẳng vào lòng ta, suýt chút nữa ta đã bật thốt lên hai tiếng hay lắm!
Niên Thập Ngũ quỳ sụp xuống, dập đầu một cái lại một cái, nặng nề đến mức khiến ta xót xa.
"Chủ nhân, ngài khai ra đi, khai một người thôi cũng được… Danh sách này chỉ có Thái tử và ngài biết, Tân Đế không dám động vào Thái tử, nhưng lại không chút kiêng dè khi hành hạ ngài!"
Ánh mắt Hựu Niên dừng trên người hắn thật lâu.
Ta không nhìn thấy biểu cảm của hắn, chỉ thấy ánh nến mờ nhạt in bóng trên lưng hắn, kéo thành một đường cong mong manh.
Trước kia, dù đau đến mấy, chỉ cần ngồi dậy, lưng hắn vẫn thẳng tắp như cây tùng. Khí chất công tử thế gia đã khắc vào tận xương tủy, dù sa cơ lỡ vận cũng không đánh mất.
Mà bây giờ, hắn lại đau đến mức khom lưng xuống.
Người hầu cũ khuyên hàng, muốn hắn làm kẻ phản bội...
Hỉ công công bĩu môi, tặc lưỡi hai tiếng:
"Ta phụng mệnh Hoàng thượng mà đến, Thế tử gia làm khó ta quá. Giờ thì sao đây?"
Lão già đó híp mắt, nhìn chằm chằm vào đôi chân bị thương của Hựu Niên, bỗng cười gian.
"Ta đọc sách không nhiều, chỉ nghe nói, đánh rắn phải đánh vào bảy tấc, bắt người thì bóp trúng nhược điểm—Thế tử gia, nhược điểm của ngài dễ tìm lắm."
Hắn quay đầu, ánh mắt gian xảo khóa chặt lên ta.
"Người đâu, lôi ả 'nương tử lưu giống' này vào phòng tra tấn!"
Ta sững người.
Đm!
Ta là bảy tấc hả? Ta là nhược điểm hả?
Ta với hắn chẳng qua chỉ là bạn nói chuyện qua đường, hắn là Thế tử, con trai ruột của Vương gia đấy! Có cần để tâm đến sống chếc của ta không?!
Bả vai bị hai bàn tay cứng như vuốt chim sắt siết chặt, ta không tự chủ được mà run lên.
Biểu cảm bình tĩnh của Hựu Niên vỡ vụn, quai hàm hắn nghiến chặt, từng chữ bật ra từ kẽ răng:
"Dương Hỉ, ngươi dám!"
"Ngươi chỉ là một tên tiểu thái giám quét giày bò lên đến ngày hôm nay, chẳng phải chỉ muốn làm nhục ta thôi sao? Nhắm vào ta đây này!"
Hỉ công công cười phá lên:
"Thế tử gia trí nhớ thật tốt! Vậy mà vẫn nhớ chuyện ta từng quét giày cho các vị đại nhân hai năm ở điện Thái Hòa! Thế này đi, Thế tử gia quỳ xuống, dập đầu lạy ta một cái xem nào?"
"Ta quỳ, ngươi thả nàng ấy ra."
Hựu Niên không hề do dự, lập tức quỳ xuống.
Hỉ công công liếc xuống, thu trọn dáng vẻ chật vật của hắn vào mắt, cười khinh bỉ đến cực điểm.
"Ngươi là kẻ chờ chếc, đầu đã treo trên dây lưng, một cái quỳ này có gì đáng giá đâu? Ngươi tưởng mình còn là Thế tử ngày xưa, một lần quỳ đáng giá hai lượng vàng sao?"
Hựu Niên ngước mắt nhìn hắn.
"Ngươi muốn gì? Cứ nhắm vào ta."
Lão già đó giơ tay vuốt nhẹ khóe mắt, dùng khăn chấm chấm một cách điệu đà.
"Ta số khổ, bảy tuổi đã bị hoạn rồi vào cung. Những năm nay có nhận mấy đứa con nuôi, nhưng đều là lũ vô dụng."
"Nhưng năm nay thì tốt rồi, một đám công tử thế gia bị tịch thu gia sản, quỳ rạp dưới chân ta, tranh nhau vươn lưỡi l.i.ế.m giày cho ta, thậm chí còn giành giật để được làm cháu ta nữa kìa! Ha ha ha!"
Hắn cười lớn, vén vạt áo, nhấc một chân lên.
"Thế tử gia, mời đi?"
Khoảnh khắc ngắn ngủi này như bị tua chậm.
Ta trơ mắt nhìn Hựu Niên khẽ nhắm mắt, quỳ gối bò lên phía trước, chậm rãi cúi người xuống.
Cả đầu ta ầm một tiếng, tức đến phát điên.
"Cút mẹ ngươi đi, đồ chó má không nam không nữ!"
"Đáng đời ngươi không có của quý!"
Ta gào lên rồi lao tới, mặc kệ vai còn bị người giữ chặt, ta giật mạnh một cái, vùng thoát ra khỏi vòng kiềm chế.
Hai tay ta bóp lấy cổ Hỉ công công, vật lão ta xuống đất, giơ nắm đấm nện thẳng vào mặt!
"Ông già ngươi cũng bốn năm chục tuổi rồi, từng quét giày hai năm mà cả đời chỉ biết nhìn chân người khác!"
"Biến thái vừa thôi, đồ chó chếc!"
Nắm đấm ta như mưa rơi xuống.
Mẹ kiếp! Dạo này ngày nào ta cũng được ăn cá ăn thịt, luyện quyền dưỡng sinh, chẳng lẽ lại sợ một tên hoạn quan nuôi trong nhung lụa hay sao?!
12
Một đám ngục tốt và thái giám đều bị dọa đến ngây người, cả phòng giam tràn ngập tiếng hít khí lạnh.
Hỉ công công vung vẩy hai cánh tay, vừa ôm mặt vừa tru tréo:
"Phản rồi! Phản rồi trời ơi!"
"Người đâu! Giết con ả này cho ta!"
"Đều mù hết rồi sao? Mau bắt nó lại!"
Lão ta gào rống một hồi lâu, cuối cùng cũng có mấy tên thái giám phản ứng kịp, xông lên khống chế ta, giúp lão ta thoát thân.
Cái tên hoạn quan già đó bị ta túm đến rách cả da đầu, trên mặt đầy những vết máu, hai chiếc răng dưới cũng bị ta đấm văng mất.
Ta bị đè úp sấp xuống đất, chỉ có mỗi cái đầu là vẫn ngẩng cao đầy kiêu ngạo.
"Hựu Niên, đứng dậy! Chúng ta không cầu xin hắn!"
"Huynh mà quỳ trước cái tên hoạn quan chó chếc này, ta sẽ đánh chết huynh!"
Hỉ công công gầm lên:
"Ta muốn xem, xương ngươi cứng, hay bàn chải sắt trong phòng tra tấn cứng hơn!"
Bỗng nhiên, một giọng nói rít qua kẽ răng vang lên:
"Từ Hỉ, ngươi dám!"
Từ trước đến nay, ta chưa từng nghe Hựu Niên lên giọng như vậy.
Dù là khi bị chặt xương nắn lại, hay khi bị rượu mạnh đổ lên vết thương, hắn cũng chỉ nghiến răng chịu đựng, cắn chặt khí chất của một bậc quân tử.
Lúc này, hắn đáng lẽ nên nhắm mắt, đóng kín năm giác quan, tĩnh tọa trong bóng tối, không để chút nhơ bẩn nào của nơi ô uế này vấy lên người, chỉ chuyên tâm rèn luyện bản thân.
"Ngươi thả nàng ấy ra! Từ Hỉ! Nhắm vào ta đây này!"
Hắn bị đè chặt xuống đất, cố sức giãy giụa, tiếng gầm trong lồng ngực bị ép méo mó đến vặn vẹo.
Ta bỗng nhiên chẳng còn sợ hãi nữa.
Muốn cất tiếng hát một bài, nhưng há miệng lại không nhớ nổi câu nào phù hợp, thế là ta bật cười, cất giọng gào lên:
"Ta ngửa mặt cười, vung đao trước trời cao—
Sống hay chếc, can đảm vẫn vững như Thái Sơn!"
(Lâm Giang Tiên - bài thơ tuyệt mệnh của tiên sinh Khang Hữu Vi)
Đặt vào hoàn cảnh này cũng quá hợp rồi.
Nhưng khi thấy những vết máu trên khung tra tấn, thấy những món hình cụ còn đỏ rực trong lò than, ta không kìm được nước mắt.
Ta nghĩ, có lẽ đời này ta không làm được anh hùng.
Chỉ có một điều may mắn, đó là Hựu Niên chưa từng nói cho ta biết bất cứ cái tên nào.
Ngay cả khi bọn chúng lột da ta, róc xương ta, ta cũng sẽ không trở thành kẻ phản bội.
Đây có lẽ chính là điều tốt đẹp nhất rồi.
Ta ngẩng đầu, nhắm mắt, để mặc nước mắt lã chã tuôn rơi.
"Người đâu, tra tấn nó cho ta! Lấy món lợi hại nhất ra, cho nó biết tay!"
"Tuân lệnh!"
Tên quản sự của phòng tra tấn mặt gầy dài, hai bên má hóp lại, bình thường cười với bọn ta trông cũng không có gì đáng sợ.
Nhưng ở trong căn phòng đầy mùi máu tanh này, khuôn mặt hắn trông chẳng khác nào ác quỷ đòi mạng.
Hắn đi ra sau lưng ta, vung roi quất mạnh xuống, tiếng rít vang lên xé toạc không khí.
...
Hửm?
Ta trợn tròn mắt.
Sao lại không thấy đau nhỉ?
Ta cảm nhận kỹ hơn, roi rõ ràng quất xuống cây cột sau lưng ta.
Một roi, hai roi, ba roi, bốn, năm, sáu roi.
Hắn lạnh lùng phán: "Hừ, xương cốt cứng quá nhỉ. Để xem đánh ba mươi roi có đủ để ngươi mở miệng cầu xin không!"
Lần này roi quất lên lưng ta, nhưng không nặng không nhẹ.
Ta lập tức hiểu ý, vội vàng gào lên một tiếng:
"A! Đau quá!"
"Trời ơi! Đau chết ta rồi!"
"Hỉ công công, xin tha cho ta!"
"Từ Hỉ, ngươi không chết tử tế đâu!"
Ta vừa giãy vừa rống, còn tiện thể chửi đổng vài câu, nhập vai đến mức xuất thần nhập hóa.
Ngay cả cảm xúc cũng có sự tăng tiến từng tầng!
Hỉ công công súc miệng nhổ hết máu, cái lão biến thái đó cuối cùng cũng tạm nuốt xuống cơn giận, nhấc tay ta lên quan sát, rồi cười âm hiểm:
"Mười ngón tay trắng trẻo thế này, nếu bị kẹp nát, chắc chắn người kia sẽ đau lòng lắm nhỉ?"
"Người đâu, mang kẹp ngón tay ra đây."
Tiểu Bát và một tên ngục tốt khác mỗi người một bên, đặt dụng cụ tra tấn lên tay ta. Cả hai cổ nổi gân xanh, trông như đang dùng hết sức siết chặt.
Nhưng thực ra, cơ quan bên trong đã được điều chỉnh sẵn từ lâu.
Ta: "A a a a a a a a!"
Lúc thì cong người như con tôm, lúc thì gào thảm kiểu Cố Mạn, khi thì uốn lưng kiểu Kim Cương, khi lại vươn người như đại miêu, suýt nữa thì tung cả bài Yoga lên diễn luôn.
Toàn bộ đám ngục tốt đều phối hợp với ta đóng kịch, ta cảm động đến mức nước mắt giàn giụa, càng la càng nhập tâm.
Cho đến khi một giọng nói vang lên.
"Công công! Thế tử gia khai rồi! Thế tử gia khai rồi!"
Lao đầu vội vàng chạy vào.
Hỉ công công quay phắt lại, liếc ta đầy ngạc nhiên:
"Nhanh vậy sao?"
Hắn cười cợt, vẻ mặt trào phúng:
"Đúng là nữ nhân họa thủy mà, Hoàng thượng còn nói vị gia này xương cứng như sắt, trước đây chịu mười ngày cực hình vẫn không hé răng—thế mà nghe ả nữ nhân này khóc hai tiếng đã khai rồi?"
Ta đơ người tại chỗ.
Xong đời, diễn lố rồi!
Mải mê nhập vai, ta quên mất rằng phòng tra tấn chỉ cách phòng giam của bọn ta một tầng.
Hựu Niên nhất định đã nghe thấy tiếng gào thét của ta, sợ rằng ta sẽ phải chịu những cực hình mà hắn từng chịu.
Hu hu hu… Mẹ ơi, con gặp được người tốt rồi!
13
Khi ta bị đưa về phòng giam, đã là ngày hôm sau.
Hựu Niên vội vã lao tới, ngã nhào lên người ta. Cả đêm qua hắn không biết đã ngồi trơ trọi bao lâu, trong phòng giam chẳng còn lấy một cây nến, hắn không nhìn rõ ta, hai tay luống cuống sờ soạng lên mặt ta.
Chạm đến bộ quần áo lụa mịn trên người ta, hai tay hắn liền run lên.
"Tiểu Ngư, sao lại thay y phục? Chúng… có phải đã—?"
Ta vội vàng lắc đầu: "Không có không có! Lão thái giám đó chỉ ném ta vào bể tắm, gọi mấy cung nữ đến kỳ cọ cho sạch sẽ thôi."
Hắn còn bảo ta về hầu hạ ngươi thật tốt nữa kìa.
Nhưng ta đâu có ngu mà kể ra chuyện đó.
Hựu Niên siết chặt lấy ta, chặt đến mức ta suýt không thở nổi.
Rất lâu sau, hắn mới dần ngừng run, miệng lẩm bẩm không ngừng:
"Tiểu Ngư đừng sợ, đừng sợ…"
Trái tim ta như bị bóp nát thành vụn.
Thực ra, người sợ không phải ta.
Mà là hắn.
Cả người ta chẳng có lấy một vết trầy, vậy mà đối diện với sự lo lắng chân thành của hắn, ta chỉ cảm thấy bản thân đáng chếc quá đi mất! La hét cái quái gì chứ, bị đánh hai ngày thì sao nào?!
Nếu Hựu Niên là kẻ đa nghi, chắc chắn đã nghi ngờ ta đến tám lần rồi.
Một màn bức cung kia trông chẳng khác nào ta và Hỉ công công bắt tay nhau diễn kịch cho hắn xem, lợi dụng sự bảo bọc của hắn để moi tin tức.
*
Ta vội vàng kể lại từng chi tiết trong phòng tra tấn hôm qua cho hắn nghe.
Hắn không trách ta một câu nào, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.
"Cô có thể bình an trở về, ta không biết phải vui mừng thế nào cho đủ."
"Đám tra tấn kia đều là những kẻ tim sắt lòng đá. Có thể khiến bọn họ che giấu giúp, Tiểu Ngư, cô giỏi lắm."
Nhưng ta lại thấy muốn khóc.
"Xin lỗi… Họ nói huynh đã khai rồi…"
Ta từng đọc chuyện Y đới chiếu trong lịch sử—một bức huyết chiếu của thiên tử bị lén mang ra khỏi kinh thành, khiến Tào Tháo tức giận c.h.é.m đầu năm vị đại thần, diệt cả nhà bảy trăm người, bất kể già trẻ gái trai.
Mà mật chiếu Tiên Đế này, e rằng còn nguy hiểm hơn gấp bội.
Cục diện chính trị của thời đại này chưa bao giờ là "một người làm, một người chịu."
Chỉ cần Hựu Niên khai ra một cái tên, thì cả dòng họ, thậm chí cả gia tộc đó…
Hắn là người quá thông minh, chỉ cần một câu "Xin lỗi," hắn đã lập tức hiểu tất cả.
"Hôm qua ta chỉ khai một người—một đại nho lỗi lạc, là viện trưởng tiền nhiệm của Học viện Nhạc Lộc, bậc tôn sư của giới học thuật thiên hạ."
"Dù Từ Hỉ có tìm được ông ấy, cũng chưa chắc dám động vào."
Lòng ta tạm thời nhẹ nhõm hơn một chút.
Lời bút của văn nhân sắc như dao, kẻ thống trị không dễ gì dám ra tay.
Mà văn nhân bị giết thì càng là lưỡi d.a.o bén, bởi kẻ khai sáng trí tuệ dân chúng, ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia, luôn là bọn họ.
*
Bên ngoài có một tiểu thái giám đang lén lút nghe trộm.
Hựu Niên khép hờ mắt, gương mặt đầy vẻ mỏi mệt, nhưng lời nói vẫn lạnh lùng thờ ơ.
"Danh sách gồm ba mươi bảy người, ngay cả Thái tử cũng không rõ ràng bằng ta—Hôm nay muội ta vui một ngày, ta sẽ khai một người."
"Nếu nàng không vui, vậy thì bí mật này, ta sẽ mang xuống mồ."
"Truyền lời với Hoàng thượng các ngươi đi."
Giọng hắn không lớn, nhưng tiểu thái giám ngoài kia vội vàng áp tai vào song sắt để nghe cho rõ.
"Tên giặc họ Từ đã làm tổn thương muội ta. Nếu muốn ta mở miệng, trước tiên hãy để hắn chết."
Ta nấc nghẹn một tiếng, nước mắt suýt nữa lại rơi.
Hu hu hu, mẹ ơi, con tìm được người anh trai khác cha khác mẹ của mình rồi!
Bây giờ ta cũng có chỗ dựa rồi!
Ca ca ta đây, mưu lược vô song, gặp nguy không loạn, chẳng khác nào một vị thần sống tỏa sáng rực rỡ!
14
Ngày hôm đó, đầu của Từ Hỉ bị nhét vào hộp gấm, do thị vệ trước mặt Hoàng thượng đích thân mang đến, đưa qua trước mắt bọn ta một vòng.
Ta muốn nhìn thử, nhưng chưa kịp ghé lại gần, Hựu Niên đã giơ tay che mắt ta.
"Đừng xem, ta kể cho cô nghe. Khuôn mặt hắn tái mét, bầm tím, chếc còn xấu hơn lúc sống."
Trẻ tuổi là thích không nghe lời khuyên. Ta vạch ngón tay hắn ra, cứng đầu nhìn một cái.
"Ọe." Ta lập tức nôn khan.
Hựu Niên bất đắc dĩ, bóc một múi quýt chua nhét vào miệng ta.
Ta thầm nghĩ, Tân Hoàng đế này ra tay thật tàn nhẫn.
Lão thái giám Hỉ công công đúng là kẻ xấu xa, nhưng dù gì cũng là con chó trung thành mà tân đế nuôi nhiều năm. Vậy mà hắn cứ thế chém đi, chỉ để mua chuộc Hựu Niên.
Nhưng mỗi ngày khai một cái tên, e rằng cũng chẳng thể khiến tân đế hài lòng.
Tân Đế là kẻ tinh thông lòng người.
Chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi, phòng giam của chúng ta đã thay đổi hoàn toàn.
Hôm qua có thêm giường khảm hoa, bàn ghế đàn hương và đôn thêu.
Hôm nay lại có bình phong thư họa, bút mực giấy nghiên đầy đủ.
Cung nhân cứ đến rồi đi, từng đạo thánh chỉ được ban xuống, mở đầu luôn là "Hoàng thượng ban thưởng."
Thậm chí, bô tiểu cũng được đưa vào hơn mười cái, mỗi ngày thay một cái. Vỏ ngoài mạ vàng, chói lóa đến mức muốn mù mắt.
Mấy tên thị vệ đưa thưởng đến còn dùng búa phá tường, đập thông phòng giam bên cạnh để kê hết đồ.
Còn rượu ngon, thịt thơm, cơm canh hảo hạng thì khỏi phải bàn.
Rượu ở đây không mạnh lắm, phần lớn đều chui vào bụng ta.
Thời đại này chưa có kỹ thuật chưng cất, cái gọi là liệt tửu chỉ chừng ba mươi độ, không dễ say, chỉ khiến ta cảm thấy ấm lên từ bụng cho đến tay chân.
Kinh nguyệt của ta hai tháng mới đến một lần, giờ có thịt, có trứng, có sữa, cơ thể đã bù lại được dinh dưỡng hao hụt mấy tháng trước.
Nhưng ôm chăn, ta vẫn cảm thấy lạnh.
Đây không phải điềm tốt.
Chứng tỏ sắp vào thu rồi, ngày xử trảm cũng từng ngày tiến gần.
*
Rượu nhẹ không chuốc say được người, uống càng nhiều chỉ càng buồn.
Ta càng lúc càng nói nhiều hơn, lôi kéo Hựu Niên tán dóc, kể cho hắn nghe về sách vở và phim ảnh thời đại của ta, kể về mấy bộ tiểu thuyết mạng ngớ ngẩn mà ta từng viết.
Nói đến khô cả miệng, đến mức đầu óc trống rỗng, lúc đó cảm giác buồn mới dâng lên.
Ta nhớ mẹ, nhớ cha.
Ta đếm ngược từng ngày mình còn sống.
Tưởng tượng đây chỉ là một giấc mơ, tưởng tượng khi tỉnh lại, mẹ sẽ đứng ngoài cửa gọi ta:
"Bảo bối ơi, mẹ nấu sườn hầm rồi, mau ra ăn đi!"
Ta há miệng cắn một miếng—
Nhưng miếng sườn bay đi mất, thay vào đó là một lưỡi đao đẫm m.á.u bổ thẳng xuống đầu ta!
"A a a a a—!"
Trong mơ, ta vừa gào vừa đá, vừa đánh vừa đấm, lúc nào cũng bị đánh thức trong lồng ngực ấm áp của Hựu Niên.
"Tiểu Ngư, lại lặp ác mộng à."
Ta thật ngu ngốc, tự dưng đòi nhìn đầu của Hỉ công công làm gì! Mấy đêm liên tục bị ác mộng hành hạ!
*
Niên Thập Ngũ mang cho ta một ít hương an thần, lải nhải rất nhiều chuyện.
Tên cẩu hoàng đế kia giám sát hắn rất chặt, sợ hắn truyền tin cho chủ cũ, phái hai tiểu thái giám kè kè theo sát.
Nhưng hoàng đế lo xa quá rồi, vì Niên Thập Ngũ chỉ toàn nói mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.
"Tân hoàng nuôi một đàn hạc trong vườn. Mỗi ngày hắn mang vài con lên Kim Loan Điện, hễ có ngự sử nào dám phản bác hắn, hắn liền giếc ngay. Giếc một người, liền lấy tên người đó đặt cho con hạc, thậm chí còn may triều phục, ban bổng lộc cho chúng."
"Người nhà của những ngự sử bị giết, đều phải nâng kiệu vào cung, không dám khóc lóc gọi cha gọi mẹ, mà phải cung kính rước con hạc đó lên kiệu, khiêng về nhà, thờ phụng như cha ruột vẫn còn sống."
Ta cắn răng, câu "Đồ khốn nạn!" nghẹn cứng trong cổ họng, không dám nói ra, sợ hai thái giám ngoài cửa sẽ lôi ta ra chém.
Chỉ có thể gượng cười:
"A ha ha ha."
Niên Thập Ngũ lại tiếp tục.
"Sủng thiếp của Thái tử không chịu nổi cảnh giam cầm, nhảy xuống sông tự tử, nhưng bị cứu lên."
"Nhảy xong thì phát điên, vừa khóc vừa hét 'Lão nương mua vé vào công viên chủ đề Harry Potter, sao các ngươi lại bán thịt chó giả thịt cừu hả?!'"
"Nàng ta còn không ngừng niệm chú 'Avada Kedavra!', thế là bị thị vệ chém một nhát, đi đời nhà ma."
... Ta câm nín.
Triều đại này đã điên rồi.
Nghe ngóng trái phải, vẫn chẳng moi được chút tin tức hữu dụng nào.
Từ khi bị nhốt vào đây, ta mới gặp Niên Thập Ngũ ba lần.
Nhìn thiếu niên mặt búng ra sữa này trưởng thành nhanh chóng, từ non nớt hóa thành một thanh niên trầm ổn nhưng uể oải, hai bên má hóp lại, quầng thâm dưới mắt cũng ngày càng đậm.
Chắc hẳn bên ngoài, hắn đã phải lăn lộn rất vất vả.
*
Ta múc một bát nước sơn trà, đưa cho hắn:
"Khát không? Uống chút đi."
Niên Thập Ngũ ngửa cổ uống hai ngụm lớn, nhưng khi đến đáy bát, hắn lại chỉ nhấp từng ngụm nhỏ, như thể uống một ngụm là mất đi một ngụm vậy, đôi mắt thì vẫn dán chặt vào chủ nhân của hắn trong phòng giam.
Hựu Niên quay mặt vào tường nằm, gối đầu lên cánh tay, chẳng buồn đáp lại.