Năm Ấy, Ánh Trắng Soi Sáng Nơi U Tối (Chương 14-17)
<-- Chương trước Chương tiếp theo -->
Ta biết hắn vẫn tỉnh, mà Niên Thập Ngũ cũng biết.
Thế nên hắn vẫn không ngừng nói nhảm, kể hết chuyện lớn chuyện nhỏ trong kinh thành, mong có thể làm chủ tử của hắn vui lên một chút.
Đến cuối cùng, lời cũng cạn, hắn chỉ có thể cách song sắt thì thào:
"Nửa tháng nữa là Trung thu rồi..."
Phải, sắp Trung thu rồi.
Trung thu năm ngoái, ta còn lên mạng cà khịa bánh dừa, bánh dứa, bánh trà xanh, bánh nhân thịt, bánh trứng muối.
Nếm thử một miếng bánh ngũ nhân, cũng phải nhăn mặt nhíu mày.
Mẹ ta lấy hai cái bánh, cắt thành tám phần, cả nhà chẳng ai thích ăn, mỗi người nhắm mắt nuốt một miếng cho có lệ.
Năm nay, chỉ còn lại nỗi hoài niệm về hương vị năm đó.
Cuối cùng, Hựu Niên cũng lên tiếng.
"Thập Ngũ, đi đi. Đừng đến nữa."
"Chủ tớ một hồi, đã tan là tan. Đi con đường của ngươi đi."
Chỉ hai câu nói.
Khiến một thiếu niên vừa mới bộc lộ dáng vẻ trưởng thành ổn trọng, bỗng chốc lại hóa thành đứa trẻ ấm ức.
Nước mắt Niên Thập Ngũ trào xuống như mưa, hắn run rẩy lau một cái, giọng nghẹn ngào:
"Mạng này là chủ tử nhặt về, nào có chuyện tan rồi thì thôi?"
Hắn nghẹn ngào không nói nổi nữa, chỉ biết dập đầu ba cái, nặng nề mà dứt khoát.
"Đại ân đại đức của chủ tử, kiếp sau làm trâu làm ngựa, nô tài nhất định báo đáp!"
Dứt lời, hắn xoay người chạy vụt khỏi nhà lao.
*
Không khí nặng nề đến mức khiến ta nghẹn thở.
Ta chọc chọc lưng Hựu Niên:
"Huynh đừng nói vậy chứ… hắn cũng chẳng dễ dàng gì."
"Biết đâu Thập Ngũ vẫn luôn lăn lộn bên ngoài tìm tin tức, đợi có cơ hội sẽ phối hợp với huynh trong ngoài giáp công? Ta thấy đứa nhỏ này không giống kẻ phản bội đâu."
Hựu Niên vẫn gối đầu lên cánh tay, ánh mắt tối sầm, dường như chẳng còn chút ánh sáng.
"Phản bội cũng chẳng sao nữa. Đến nước này rồi, sống được một người tính một người."
"Tiên Đế đột tử, Hoàng hậu Hứa thị bị một dải lụa trắng tiễn đi, phụ mẫu huynh trưởng đều bị chém đầu."
"Thần Cơ Doanh phản bội, Hổ Bí Quân chếc trận ba phần, còn lại bảy phần đều quy hàng."
"Mấy vị đại thần trong Nội Các bị giam lỏng. Nội tổ phụ ta mắng thẳng tân đế ngay trên Kim Loan Điện, bị đánh ba mươi trượng. Vệ binh hành hình đều là người của tân đế, cố tình nện một trượng vào sau gáy ông. May mà cứu kịp thời, giữ được cái mạng, nhưng từ đó lại ngây dại như đứa trẻ."
"Mấy vị vương gia lớn tuổi đều im thin thít. Bọn họ không mở miệng, thì triều đình cũng chẳng ai dám hó hé nữa."
"Thái tử muốn Đông Sơn tái khởi, phải xem ý trời thôi. Chỉ có thần vận trời ban mới có thể xoay chuyển ván cờ này."
Đây là lần đầu tiên Hựu Niên nói với ta về cục diện chính trị.
Ta mất một tiếng đồng hồ để xâu chuỗi lại mối quan hệ giữa các nhân vật, chỉ thấy phía trước tối om một màu.
Khô khốc an ủi hắn:
"Tóm lại đừng nản chí. Huynh là thế tử gia mà, vẫn còn thuộc hạ chờ cứu huynhi đấy."
"Không còn ai nữa đâu… chết cả rồi."
Hắn nhìn trần phòng giam, bắt đầu lẩm bẩm đọc tên.
"Ám vệ của ta, Sơ Nhất, Sơ Nhị, Sơ Tam, Sơ Ngũ, Sơ Lục, Sơ Thất, Sơ Cửu, Sơ Thập, Thập Nhất, Thập Nhị, Thập Tam… chết hết rồi."
"Có mấy người chết ngay trong chính biến, bị nỏ bắn xuyên tim, bị vó ngựa giẫm nát, may mà vẫn còn nguyên thây."
"Còn những kẻ chết muộn, đều bị bắt lại. Lăng trì, yêu trảm, cắt tai, c.h.ặ.t đ.ầ.u gối, cuối cùng vẫn chọn tự sát trong phòng tra tấn."
"Hồi đó khi thu nhận bọn họ, ta lười đặt tên, cứ thế mà bừa bãi gọi như vậy… Nhưng họ đã đi theo ta hơn mười năm, bôn ba trước sau, tận trung tận nghĩa."
"Vậy mà, lại rơi vào tình cảnh này."
*
Ta nhìn hắn, bỗng cảm thấy trái tim đau nhói đến phát điên.
Không nhịn được, ta đưa tay ôm lấy đầu hắn vào trong lòng.
Hắn là đường huynh của Thái tử, cũng là cánh tay phải đắc lực nhất của Thái tử.
Giờ đây chịu cực hình bị tống vào ngục, cả nhà bị tiêu diệt, những thuộc hạ còn sót lại cũng chẳng còn ai…
Hựu Niên gối đầu lên đùi ta, không nói lời nào.
Mãi đến khi cảm nhận được sự ẩm ướt trên vạt áo, ta mới biết—người đàn ông này, đã khóc.
*
Ta không giỏi an ủi ai.
Ta chỉ biết đùa giỡn tán dóc, pha trò cười cợt.
Trước nỗi đau thực sự, ta lại lúng túng đến mức chẳng thể thốt ra lời nào.
Chỉ có thể hát những bài hát dịu dàng nhất mà ta biết, tất cả đều hát cho hắn nghe.
Hát Thế gian mỹ hảo, hát Gió nổi lên rồi, hát Con cá nhỏ này để tâm.
"Nhưng bảo bối ơi, đời người đâu chỉ có vậy?
Chúng ta sống trên đời là để cảm nhận ánh mặt trời.
Ngắm hoàng hôn, lắng nghe tiếng gió thì thầm,
Lá sẽ chuyển vàng, vạn vật vẫn như thường.
Ta hiểu ngươi mà, ngươi đã đủ kiên cường rồi…"
Hát đến câu cuối, ta đã buồn ngủ đến mức mắt sắp díp lại.
"Tiểu Ngư cũng có đại dương của riêng mình."
Hắn hỏi: "Đây là bài hát cô viết cho mình sao?"
Ta cong mắt cười, dùng năm ngón tay làm lược, chậm rãi chải từng sợi tóc rối của hắn.
"Ta nào biết viết nhạc?"
"Nhưng nếu huynh thích, thì cứ xem như đây là bài hát dành riêng cho ta đi."
15
Ta và Hựu Niên không còn tiết kiệm nến hay dầu đèn nữa.
Ngọn đèn trên bàn cứ cháy suốt cả ngày đêm.
Hựu Niên mỗi ngày đều phải tĩnh tọa rất lâu.
Hắn cần phải khai một cái tên mỗi ngày, mới có thể kéo dài mạng sống của chúng ta thêm một ngày.
Hôm nay, hắn lưỡng lự giữa hai cái tên trên giấy hồi lâu.
Từng cây nến được thay mới, sáp nhỏ xuống tạo thành một vũng nước mắt đỏ tươi xấu xí.
Cuối cùng, Hựu Niên cắn chặt răng, vung tay tự tát mình một cái.
Ta giật bắn người.
Thấy hắn gạch bỏ hai cái tên đó, rồi viết một cái tên khác.
*
Những người có tên trong danh sách này, có cận thần của Tiên Đế, có trung thần nghĩa sĩ, có danh nho lỗi lạc, có cả tướng quân.
Bất cứ ai có thể được tân hoàng tin tưởng giữa thời điểm cải triều hoán đại này, đều là trung thần của hoàng thất, phía sau còn liên lụy cả một dòng tộc.
Mỗi nét bút mà Hựu Niên đặt xuống, đều là một lần đau đớn lựa chọn, quyết định xem nên đẩy gia tộc nào vào chỗ chết.
Ta ôm chăn, trườn lại gần hắn.
"Nếu như, ta nói nếu như—chúng ta bịa một nhóm người, viết vài cái tên giả vào, huynh nói có được không?"
Hắn khàn giọng lắc đầu:
"Không lừa được. Cục diện đã định, trong cung ngoài cung, nơi nào cũng có tai mắt của tân đế."
Ta tự tính toán một lúc, càng nghĩ càng thấy có cơ hội:
"Ta hỏi huynh, trong cung có bao nhiêu người?"
Hựu Niên dường như chưa từng nghe ai hỏi như vậy, trầm ngâm hồi lâu:
"Hậu phi năm mươi người, hoàng tử công chúa ba mươi… Hai mươi bốn nha môn có bốn ngàn thái giám, cung nữ hơn một vạn, mỗi ngày có khoảng hai ngàn thị vệ luân phiên canh gác."
Phía sau hắn chỉ có thể ước chừng một con số.
Ta đập đùi:
"Gần hai vạn người! Hai vạn người đó, Hựu Niên!"
"Cả hoàng cung lắm người ra vào như vậy, bọn họ lại không có hệ thống nhận diện khuôn mặt, làm sao mà đối chiếu từng người một được?"
"Một trận chính biến chếc nhiều người như thế, chính là thời cơ tốt để trà trộn vào!"
*
Ban đầu, sắc mặt Hựu Niên còn do dự.
Nhưng khi nghe ta nói, ngòi bút của hắn chầm chậm hạ xuống, càng viết càng sáng tỏ.
Thế là, ta và hắn bịa ra cái tên đầu tiên trong danh sách "gian đảng".
*
—Lý Nhị Cẩu, phụ thân của cựu tổng quản Tây Xưởng Lý Kim Bảo.
Tổng quản Tây Xưởng Lý Kim Bảo vốn là người của Thái tử, đã bị giếc từ một tháng trước.
Hắn vào cung khi còn là một đứa trẻ sáu bảy tuổi, ai mà biết cha hắn là ai, còn sống hay không?
Nhưng thân phận tổng quản Tây Xưởng thì có giá trị, hắn chính là kẻ đã lén đưa mật chiếu của Tiên Đế ra khỏi cung.
Đại sự như thế, đương nhiên phải giấu tín vật bên người, mang ra khỏi cung rồi giao cho cha ruột mình có đúng không?
Hợp lý đến mức không thể hợp lý hơn!
*
Những ngày sau đó, Hựu Niên như thể đả thông kinh mạch, liên tục bịa ra các mối liên hệ, pha trộn thật giả, hết sức dụng tâm trong việc sắp xếp quan hệ và khoảng cách giữa các nhân vật.
—Tiết Hành, Tổng đốc đạo Tứ Xuyên, trung thành với hoàng thất, đang đợi chiếu thư để vào kinh phò tá Thái tử.
Tên Hoàng Đế chó má kia có dám cử người đi xác minh không?
Hắn dám cái rắm!
Tứ Xuyên xa kinh thành như vậy, tin tức hắn giết vua soán vị còn chưa chắc đã đến đó.
Lẽ nào hắn lại phái sứ giả đến loan tin, tiện thể tự tay giao nhược điểm của mình cho người khác sao?
—Khang Thân Vương, hoàng thúc của Tiên Đế, phong địa tại Cam Túc, chỉ là một vương gia nhàn rỗi nhưng có hai vạn thực khách và tư binh.
...
Cứ thế, Hựu Niên bịa ra bốn con đường mà mật chiếu có thể đã đi qua.
*
Đã là mật chiếu của Tiên Đế, đương nhiên phải được giao cho người mà Tiên Đế tin tưởng nhất.
Tên Hoàng Đế chó má kia chỉ có thể phái người dò la dọc đường, tìm xem mật chiếu rốt cuộc đang ở tay ai, đã đi theo hướng nào.
*
Tiên Đế thông minh cả một đời.
Toàn thiên hạ có tám mươi vạn binh mã, trong kinh thành chỉ có thân vệ của hoàng đế.
Tiên Đế đóng đại quân tại Thiên Tân, phân phong mấy vị hoàng thúc và hoàng huynh có thực lực ra các địa phương, lại cắt cử những lão tướng uy danh trấn giữ Tứ Xuyên, Đông Bắc, Cam Túc, Tây Nam.
Mà tam đại doanh của kinh thành chưa đến năm vạn quân, mỗi doanh trại còn có nội quản đề đốc, để đám thái giám Tây Xưởng thò tay vào.
Thông minh cả đời, cuối cùng lại chết vì một kẽ hở nhỏ.
Tiên Đế cho rằng Tây Xưởng là con chó săn bên chân mình, chỉ cần ném cho nó một khúc xương thịt, nó sẽ mãi mãi là con chó trung thành của hắn, vừa có thể dùng làm tai mắt, vừa có thể kiềm chế quan viên.
Nhưng lão Hoàng Đế này có một sở thích duy nhất—là ngâm mình trong bồn tắm sau khi uống rượu.
Vậy mà cuối cùng, chính lão thái giám bên cạnh hắn đã dùng khăn chà lưng siết cổ hắn đến chết.
*
Khi còn trẻ, Tiên Đế sợ chiến loạn, nên đã đẩy quân đội ra xa.
Đến khi chính biến nổ ra trong kinh thành, Thái tử cầm hổ phù chạy khắp ba đại doanh của kinh sư, nhưng không điều động nổi một binh một tốt.
Giang sơn đổi chủ, nhẹ nhàng như một trò cười.
Đây là cái hố mà Tiên Đế tự đào cho mình.
Nhưng một cái hố này, cũng đủ để chôn luôn hai vị hoàng đế.
*
Giờ đây, tên hoàng đế chó má kia khoác long bào, giả bộ làm chân long, phong tỏa mười hai cổng thành, không dám để lộ ra một tin tức nào.
Hắn gấp gáp lôi kéo quan lại trong kinh thành, sợ rằng khi cục diện chưa ổn định, sẽ có thanh kiếm sắc bén từ bên ngoài lao vào, chặt thẳng xuống cổ hắn.
Chỉ cần mật chiếu của Tiên Đế ra khỏi kinh thành, tin tức vua bị giếc truyền đi, cả thiên hạ sẽ dấy cờ khởi nghĩa, mang quân đến giếc hắn!
"Tiểu Ngư, cô nghe hiểu chưa?"
Hựu Niên liệt kê hơn tám mươi cái tên trên giấy, vẽ ra một sơ đồ quan hệ nhân vật.
"Nhớ được ai là nhân vật then chốt không?"
Hắn thực sự muốn giảng rõ cục diện cho ta.
Ta làm mặt đau khổ:
"Viên Long Bình, Elon Musk, Lôi Quân, Jack Ma, Schwarzenegger, Taylor Swift, Mark Zuckerberg, Lưu Tường, Michael Jordan, Messi, Lưu Đức Hoa, Shin cậu bé bút chì, Ultraman Tiga…"
"Ta đọc một lượt như vậy, huynh nhớ được mấy người?"
Hựu Niên nghẹn một chút.
Hắn đặt mấy tờ giấy lên ngọn nến, nhìn ngọn lửa liếm lên đầu ngón tay mình.
Ta vội vàng đập tay hắn:
"Aizz, bỏ tay ra mau!"
Cú đập này, khiến sự lo lắng giữa chân mày hắn tan đi đôi chút.
Hắn nhìn ta, như thể vừa hạ quyết tâm điều gì đó.
16
Chúng ta bịa chuyện thành thần, mạng lưới nhân vật chằng chịt đến mức cẩu hoàng đế kia có hai tháng cũng chưa lần ra được manh mối.
Tội lỗi trong lòng ta giảm đi đáng kể, mà Hựu Niên cũng bắt đầu ăn được, ngủ được.
Ban ngày, ta nằm dài trên giường khảm hoa, bắt tréo chân nghêu ngao hát.
Buổi trưa nhúng thịt cừu ăn lẩu, buổi chiều tổ chức bàn chơi Ma Sói, buổi tối cá hấp mềm dai như thạch.
Sướng như tiên.
…À không, phải nói là sướng như Diêm Vương gia mới đúng.
*
Trên tường đã chi chít những nét gạch viết thành hàng.
Chúng ta bị nhốt dưới lòng đất, ba tháng rồi chưa thấy ánh mặt trời.
Mỗi ngày, ta đều bắt Hựu Niên cùng ta tập bảo vệ thị lực vài lần, sợ rằng cả hai sẽ thoái hóa thị lực mà mù luôn.
*
Trước khi ngủ, ta được tắm nước ấm rải cánh hoa.
Bốn cung nữ đứng hầu, một người xoa bóp da đầu, một người cầm lò sưởi hong khô tóc, một người dùng tinh dầu thoa khắp tay chân.
Còn có một cô bé cười tươi nhất, cầm tăm bạc khéo léo lột từng trái nho mà không để lại một vết xước.
Mỗi khi lột xong, nàng ta sẽ ngọt ngào gọi ta:
"Cô nương, há miệng nào."
Nước nho chua ngọt tràn ngập khoang miệng ta.
Không nhịn được mà cảm thán:
"Đám quý tộc phong kiến chếc tiệt này, lại để một đám bé gái mười bốn, mười lăm tuổi hầu hạ như vậy!"
Nhưng mà… ta cũng sắp chết rồi.
Thế thì hưởng thụ chút chăm sóc cuối đời thì có sao đâu?
Nghĩ vậy, lòng ta lại thấy thanh thản.
*
Chỉ có điều tiếc nuối là không thể cắt tóc.
Mái tóc ta đã dài đến tận đầu gối, mỗi đêm trước khi ngủ đều phải tết thành hai bím, sau đó cuộn lại để ngoài gối.
Nếu không, chỉ cần trở mình một cái là bị đè lên tóc, đau đến mức nhăn mặt.
Mỗi ngày, người hầu hạ chúng ta thay nhau ra vào, nhưng chẳng ai cắt tóc cho ta, cũng chẳng ai cạo râu cho Hựu Niên.
Đây là quy tắc của Thiên Lao: ngoài ngục tốt, không ai được phép mang theo vật sắc nhọn vào trong, đề phòng tù nhân đoạt d.a.o giếc người, gây bạo loạn.
*
Đợi tóc khô hoàn toàn, ta chui vào chăn bông.
Giơ cánh tay lên, hít một hơi thật sâu vào cánh tay và nách mình.
"He he he, thơm quá!"
Lại sáp đến cổ Hựu Niên, hít một hơi thật sâu.
"He he he, huynh đệ, huynh cũng thơm quá!"
Ta nhe răng cười gà gà gà gà.
Hựu Niên đơ cứng cả người, cứng đến mức như khúc lạp xưởng treo gác bếp suốt mười năm, ngay cả hơi thở cũng nghẹn lại.
Một lúc lâu sau, hắn giơ tay đẩy nhẹ trán ta ra, giọng yếu ớt:
"Tiểu Ngư, đừng quậy nữa. Cô không cần danh tiết à?"
"Ta sắp chếc rồi, còn cần gì danh tiết? Vui vẻ được ngày nào hay ngày đó."
Hắn lặng đi một thoáng, rồi chầm chậm hỏi:
"Cô muốn… vui vẻ?"
"Vậy cô muốn, làm… làm sao để vui vẻ?"
Ánh mắt hắn ánh lên một tia kinh ngạc, hai phần mừng rỡ, ba phần thông suốt, bốn phần…
Thôi vậy, ta hết từ rồi.
Nói chung, cuối cùng hắn cũng buông tay khỏi trán ta, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, thả lỏng nằm yên một chỗ.
"Cô nói đúng. Hà tất phải câu nệ danh tiết lễ giáo?"
"Đời người đến cuối cùng, chỉ có hai chữ ‘vui vẻ’ mà thôi."
"Tiểu Ngư, tùy theo ý cô đi."
*
Ờ… mặc dù ta nghe chẳng hiểu gì cả.
Nhưng mà… ta cười sắp chếc rồi!
Ta luôn muốn trêu hắn, chỉ để nhìn thấy những phản ứng tươi mới trên gương mặt đó.
Muốn thấy dáng vẻ cứng nhắc kia nứt vỡ, muốn thấy hắn bóp trán bất lực mà bật cười, muốn thấy hắn bực bội lườm ta một cái.
Chỉ cần hắn đừng lúc nào cũng một mình ngồi trầm tư, dằn vặt suy nghĩ nữa.
Con người sống mỗi ngày, đều phải có tinh thần một chút.
Đừng để nỗi đau kéo mình chìm vào vũng bùn hư vô.
Ta lại quấn lấy hắn ríu rít:
"Huynh nói xem, đám người trong cung này thật không biết điều, chỉ cho chúng ta một cái giường, keo kiệt thấy sợ."
"Màn giường thì treo ba tầng, che kín mít, ngủ mà cứ như bị ngộp thở vậy."
Hựu Niên: "…Ừm."
"Cái giường này chắc đắt lắm đúng không? Gỗ đen bóng, lại ánh lên sắc đỏ nhàn nhạt, nhìn có vẻ rất khí phái."
Hựu Niên: "…Ừm."
Ta bật dậy, sáp lại gần hắn:
"Sao cứ ‘ừm’ với không ‘ừm’ thế? Có chuyện gì phiền lòng à? Nói ra đi, để ta phân tích hộ cho."
Hựu Niên thở dài một hơi thật sâu:
"Tiểu tổ tông, ngủ đi."
Ba chữ tiểu tổ tông làm ta vui cả buổi tối.
"Hựu Niên, huynh đáng yêu quá!"
Hắn lại im lặng, mắt nhắm chặt, hơi thở đều đều, trông như đã ngủ say.
*
Mùi hương trên người ta quá nồng, khiến ta mất ngủ.
Đèn vẫn còn sáng, ta bèn chơi bóng tay trên tường, lúc thì làm con rùa, lúc lại làm một con sói.
Quay đầu lại
Bị dọa sợ chết khiếp!
Theo phản xạ, tay ta nhanh hơn não, tát thẳng một phát vào mũi hắn.
"Không phải huynh đã ngủ rồi sao? Sao lại lén lút nhìn chằm chằm ta từ sau lưng vậy? Âm u như thế, định hù chết người à!"
Hựu Niên cứng đờ mất một lúc lâu.
Hắn đầy uất ức, xoay người lại, dứt khoát đưa lưng về phía ta, không thèm đối diện với ta nữa.
Haiz, đàn ông đúng là sinh vật khó hiểu nhất trên đời mà.
17
Đúng như chúng ta dự đoán, khi bốn tuyến đường này được khai ra, tên hoàng đế chó má kia vui mừng khôn xiết, ngay hôm đó liền sai người mang hai rương châu báu đến ngục.
Lão thái giám đến truyền chỉ có hai bộ mặt.
Khi truyền khẩu dụ, lão ta vênh váo ngạo nghễ:
—“Thế tử gia thức thời như vậy, bệ hạ rất vui mừng, v.v…”
Chờ mấy tên ngự tiền thị vệ lui đi, lão ta lập tức khom lưng, thái độ trở nên cung kính, giọng nói cũng nhỏ nhẹ hơn.
Không hề có chút cay nghiệt nào như lão thái giám Từ Hỉ lần trước, ngược lại còn tỏ ra từ ái như một lão cha già.
"Lão nô đi ngang tiệm đường, có mua ít kẹo mạch nha và bánh sữa bò, thế tử gia giữ lại cho muội muội ăn ngọt miệng."
Ta không đưa tay nhận, sợ có độc.
Lão thái giám họ Phùng hiểu ý, mỉm cười.
"Lão nô tên Phùng Triệu Lan, vốn là quản sự trong cung của Tiên Thái phi. Lần trước, lão Hỉ kia vừa nắm được quyền lực, liền đá tất cả bọn ta ra ngoài, bắt đi trồng rau ở chùa Hưng Long—"
"Thế tử gia dùng diệu kế cắt đầu lão ta, cũng coi như ban phúc cho bọn nô tài này rồi."
Ồ, có nhân có quả, hợp lý.
*
Ta thò tay qua khe sắt, nhận lấy túi giấy dầu, bốc một miếng kẹo mạch nha bỏ vào miệng.
Ngọt đến tận đáy lòng, ta nhếch mép cười "hê hê hê".
*
Đường ở thời đại này là một loại vật tư khan hiếm, giá hẳn là rất đắt.
Mấy tên sai dịch hay đến chỗ ta chơi cũng không nỡ mua.
Trước đây, ta từng ăn kẹo hồ lô hai lần, lớp đường bọc bên ngoài mỏng đến mức sắp nứt ra.
Còn viên kẹo này không biết là dùng công thức gì, dính răng khủng khiếp, lại còn kéo chỉ dài như kẹo kéo.
Ta nhai nhai nhai đến mức mỏi cả quai hàm.
Lúc hồi thần lại, chỉ thấy Hựu Niên đang nhìn ta dịu dàng.
Công công họ Lan đang nhìn ta đầy từ ái.
Nhóm tiểu thái giám đi theo hắn cũng tròn mắt nhìn ta.
...
Cảm giác mình chẳng khác nào con khỉ trong sở thú.
Ta im lặng quay vào trong súc miệng.
*
Lan công công cười hiền:
"Đại Lý Tự còn chưa phán án, thế tử gia yên tâm, bên ngoài có rất nhiều người vẫn đang quan tâm đến ngài."
Hựu Niên ừ một tiếng, ngay cả mí mắt cũng chẳng buồn nhấc.
*
Những người ta và hắn có thể tin tưởng chẳng còn bao nhiêu.
Đặc biệt là lúc này, thái độ của tên hoàng đế chó má kia chưa rõ ràng, nhiều ngục tốt trong lao đã nhìn ra Hựu Niên vẫn có hy vọng được trọng dụng, nên tranh nhau lấy lòng hắn.
"Thế tử gia cứ xem đây là một nơi để tĩnh dưỡng. Có gì cần, ngài cứ việc sai bảo lão nô."
Hựu Niên luôn lãnh đạm, đặc biệt là với những kẻ xuất thân bất minh nhưng lại muốn lấy lòng hắn.
"Ta chẳng có gì cần cả."
Hắn chỉ quay sang ta:
"Tiểu Ngư, muội nói đi, có ước muốn gì không?"
*
Tim ta đập thình thịch:
"Cái gì cũng có thể cầu sao?"
Lan công công cười đến híp mắt:
"Đương nhiên rồi."
Bên ngoài lao, mười mấy đôi mắt đang đổ dồn vào ta, chờ xem ta sẽ nói ra một nguyện vọng kinh thiên động địa nào đây.
Ta bật dậy, đi qua đi lại trong phòng giam.
"Ta muốn sống ở nơi nào gần mặt đất một chút, tốt nhất là có thể thấy mặt trời mỗi ngày."
"Ta muốn ra ngoài hóng gió, muốn ngắm sao trăng."
Nhìn thấy khóe miệng Lan công công co giật, ánh mắt của lao đầu và đám ngục tốt đầy vẻ "người này bị ngu à?", mặt ta nóng lên, gãi đầu hỏi:
"Có phải nguyện vọng này quá nhỏ không?"
Nhưng mà… ta thực sự rất muốn hít một hơi không khí tươi mới bên ngoài!
*
Hựu Niên sẽ không cười nhạo ta.
Hắn có lẽ thuộc kiểu người mà đời sau hay nói, "thấy con ch.ó cũng đầy tình cảm".
Mắt hắn cong lên, nở nụ cười dịu dàng như thể trong căn ngục tối tăm này sắp nở ra một đóa hoa.
"Không nhỏ đâu, Tiểu Ngư muốn làm gì cũng được cả."
*
Mặt ta càng nóng hơn, vội vàng dụi tay vào mặt, cố rũ sạch những ý nghĩ kỳ lạ trong đầu.
Hắn vẫn mái tóc bù xù, đến khuôn mặt thật ta còn chưa thấy.
Mình chỉ đối diện với hai mắt hắn mà đã lâng lâng cái gì chứ?!