Tynnyl Shop

Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Sáng Nơi U Tối (Chương 17-21)

Nguyễn Phương Minh
Ngày 22/05/2025

<-- Chương trước                                                                                Chương tiếp theo -->

Nguyện vọng đổi phòng giam bị Tư Lao Ty bác bỏ.  

Ngục Thiên Lao được bố trí phòng thủ nghiêm ngặt từng tầng một.  

Tầng ba nơi chúng ta bị giam chẳng khác nào một chiếc thùng sắt kín bưng.  

Ngục tốt mỗi nửa tháng mới luân phiên một lần, số lượng cố định, xuất nhập đều bị lục soát, không ai có thể tuồn thứ gì ra ngoài.  

Tầng trên có quá nhiều người qua lại mỗi ngày, bọn họ sợ Hựu Niên thần thông quảng đại, có thể lén liên lạc với phế thái tử.  

*

Lan công công xoay sở hai ngày, cuối cùng cũng lo liệu xong.  

"Trên mặt đất của ngục là một bãi đất trống, ban ngày ngục tốt dùng để thao luyện, sau khi trời tối thì không ai canh giữ nữa. Thế tử gia có thể dẫn muội muội ra đó đi dạo một chút."  

Kế hoạch phơi nắng đổ bể, nhưng chúng ta có thể ra ngoài hóng gió ngắm trăng rồi!  

Hahaha! Hahaha!  

Hơn hai mươi năm qua, ta chưa từng mong chờ một buổi tối nào đến vậy.  

Suốt một ngày ta thấp thỏm đếm từng canh giờ, đi qua đi lại trong ngục, lòng nóng như lửa đốt.  

Chờ mãi, chờ mãi, rốt cuộc cũng thấy giám ngục dẫn theo vài ngục tốt đến.  

Trong bóng tối, bọn họ lục đục lục lọi chùm chìa khóa bằng đồng thau, mò mãi vẫn không tìm ra chiếc mở cửa.  

Ta bám vào chấn song, giơ đèn lên soi giúp họ.  

Giám ngục dở khóc dở cười:  

"Cô nương, đưa đèn lồng ra xa một chút, sắp chọc vào mặt ta rồi đấy. Gấp cái gì chứ? Sao trời trăng đâu có chạy mất?"  

*

Cửa vừa mở, ta lập tức lôi phắt Hựu Niên dậy.  

"Hựu Niên! Cửa mở rồi! Mau dậy, mau dậy, chúng ta ra ngoài chơi!"  

Hựu Niên đáp một tiếng, chẳng có lấy một tia phấn khởi, vẫn nghiêm trang trầm ổn như cũ.  

*

Cầu thang của Thiên Lao dài ngoằn, uốn lượn quanh co.  

Những ngọn đèn dầu trong hốc tường từng bậc từng bậc, nhưng không đủ sáng để soi rõ đường đi.  

Ta dìu hắn bước lên bậc thang.  

"Không sao, ta tự đi được."  

Ta liền buông tay.  

Thế là hai chúng ta y như trẻ tập đi.  

Một người tung tăng nhảy nhót, một người bước từng bước chậm chạp.  

Cả Thiên Lao rộng lớn, nhưng lối ra lại bé đến mức chỉ vừa đủ để hai chúng ta đi sóng vai.  

*

Quả nhiên bãi tập rất rộng, ánh trăng yên tĩnh soi sáng khắp nhân gian.  

"Ta ra ngoài rồi——!"  

"Auuu! Auuu! Auuuuu!"  

"Trăng to quá trời!"  

"Minh nguyệt kỷ thời hữu, bả tửu vấn thanh thiên!" (Trăng sáng có tự bao giờ, nâng chén hỏi trời xanh!)  

"Câu hoài dật hứng tráng tư phi, dục thượng thanh thiên lãm minh nguyệt!" (Chứa chan hào khí bốn phương, chỉ muốn bay lên trời cao hái trăng sáng!)  

"Hựu Niên, ta tự do quá đi mất!"  

*

Ta giang rộng hai tay vung vẫy, cắm đầu cắm cổ chạy điên cuồng, từ đầu đông bãi tập chạy sang đầu tây, từ đầu nam phóng qua đầu bắc.  

Bây giờ ta mới hiểu vì sao Tôn Ngộ Không vừa thoát thai từ đá lại có thể chạy nhảy điên cuồng như vậy, lăn lê bò toài, lật nhào đánh trống, không ngừng vỗ n.g.ự.c gầm vang.  

Chỉ có toàn thân vận động mới có thể bộc lộ hết niềm hân hoan này!  

*

"Sao sáng quá chừng!"  

"Tường ngục cao quá chừng!"  

Xung quanh, đám ngục tốt đã hết ca trực, không vào nhà ăn dùng bữa, mà đều bưng bát đứng ngoài hóng chuyện.  

Tiếng cười rộn vang, nhiều kẻ cười đến ngả nghiêng lăn lóc.  

Chắc bọn họ nghĩ: Con bé này đúng là bẩm sinh có tố chất diễn hài, diễn gì cũng buồn cười cả.  

Nhưng ai mà biết được, ta đã tái sinh một đời, đã đếm từng ngày trong bóng tối, đã sống dưới lòng đất suốt một trăm lẻ ba ngày 

Đêm nay, là lần đầu tiên ta hít thở bầu không khí ngoài kia.  

*

Cơn gió đêm phảng phất mùi hoa quế, ta ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu.  

Hương thơm khiến ta muốn say mất rồi.  

*

"Hựu Niên!" Ta nhảy đến trước mặt hắn. "Ta dạy huynh nhảy múa, chịu không?"  

Hầu kết hắn khẽ động, đường đường một thế tử gia mà cũng thấy căng thẳng:  

"Chân ta không linh hoạt, đừng để mất hứng là được."  

*

Ta vừa ngân nga Waltz số 2 của Shostakovich, vừa nắm lấy hai tay hắn.  

Thực ra ta nào biết nhảy nhót gì đâu, ngay cả vung tay ra sao cũng chẳng biết.  

Ta chỉ không muốn hắn lặng lẽ đứng đó một mình, để gió thu quét qua chiếc áo tù rộng thùng thình, dáng vẻ cô đơn đến thê lương.  

*

Ta nắm tay hắn, lướt qua lòng bàn tay, trượt đến cổ tay, cũng tiện thể đo luôn vòng eo của hắn.  

Hắn gầy đi nhiều quá, không đến mức da bọc xương, nhưng thân hình trong lớp áo tù rộng trông càng thêm lỏng lẻo, trống trải.  

Ta vẫn chưa dưỡng hắn béo lên được.

18

Đêm đó, ta không còn gặp ác mộng nữa, ngủ một giấc thật ngọt ngào.  

Lờ mờ trong cơn mộng mị, ta nghe thấy một giọng nói thì thầm bên tai.  

"Tiểu Ngư, đừng sợ."  

"Chờ ta."  

"Chờ ta giành ra một con đường sống, giữ lại cho nàng."  

*

Má hơi nhột nhột.  

Ta vung tay bốp một cái, miệng lẩm bẩm:  

"Ghê quá, con gián thối tha, cút ngay!"  

Ồ! Hết ngứa rồi.

19

Có Lan công công bảo đảm, lao đầu mắt nhắm mắt mở, chúng ta cách một ngày lại được lên bãi tập hóng gió.  

Cứ thế đếm từng ngày, Trung thu đã đến.

Nghe nói trong thành náo nhiệt vô cùng, mấy ngày này đúng dịp nghỉ lễ hiếm hoi, ngục tốt nào được nghỉ đều dắt cả nhà lên phố dạo chơi.  

Kẻ không được nghỉ thì thở ngắn than dài, trời tối lén lút chạy ra cổng hông ngắm đèn hoa trên hồ.  

Còn chúng ta chẳng đi đâu được, bãi tập là nơi duy nhất có thể hoạt động.  

*

"Hựu Niên, mau nhìn kìa, bên đó b.ắ.n pháo hoa kìa!"  

Hựu Niên nhìn theo hướng ta chỉ:  

"Đó là Đông Thị, hằng năm Trung thu và Thượng Nguyên đều có pháo hoa."  

Tiếc rằng Đông Thị xa quá, pháo hoa bị tường cao của Thiên Lao che mất hơn nửa.  

Ta kiễng chân trên ghế, cũng chỉ thấy được một vòng sáng lờ mờ.  

Hồng hồng, vàng vàng, xanh biếc, tím nhạt...  

Đẹp quá đi mất.  

*

Kiễng chân đến mức cổ chân tê dại, ta mới lưu luyến nhảy xuống ghế.  

"Ai chà, chỗ mình không bắn pháo hoa à?"  

Tiểu Bát dúi vào tay ta một bọc hạt dẻ rang đường.  

Dạo gần đây hắn hay đến tìm chúng ta chơi.  

"Cô nương muốn xem thì cũng không phải không có cách——chỉ cần nịnh thế tử gia nhiều vào."  

"Nịnh hắn có ích gì? Hắn mọc cánh bay ra ngoài được chắc?"  

Tiểu Bát chớp chớp mắt, ra vẻ thần bí khó lường.  

"Thiên cơ bất khả lộ. Hehe, chỉ cần cô nương muốn, chuyện gì cũng có thể thành."  

*

Thật hả?!  

Ta nhào sang ôm tay áo Hựu Niên, lắc qua lắc lại, giọng mềm nhũn đến cong cả âm sắc.  

"Thế tử đại nhân~ ta muốn xem pháo hoa, được khônggg?"  

Hựu Niên giơ mu bàn tay lên môi, cố nhịn cười, ra chiều rất hưởng thụ.  

"Được, đợi một ngày."  

*

Kiếp trước ta sống ở đô thị trực thuộc trung ương, mười mấy năm chưa được b.ắ.n pháo hoa lần nào.  

Năm ngoái vừa nới lệnh cấm một chút, cả hội nhóm trong thành phố đều rao bán pháo hoa.  

Ta đánh liều lén giao dịch riêng, mua hai trăm tệ pháo bông.  

Thế mà chưa kịp đến đêm Giao thừa, đã nghe nói có kẻ trong khu bị bắt phạt rồi.  

Ta liền héo rũ, ngoan ngoãn gửi pháo về quê.  

Vậy mà nay, lại sắp được toại nguyện rồi.  

Làm sao mà không vui cho được?  

*

Đêm đó, vào lúc giờ Tuất, tiếng trống báo canh rền vang mười hai phường trong thành, trăng lên cao.  

"Bùm!"  

Đóa pháo hoa đầu tiên vọt lên trời, bùng nổ thành một chùm sáng tím rực rỡ.  

Sau đó, đóa thứ hai, thứ ba... hàng ngàn hàng vạn đóa nối tiếp nhau.  

Ta chưa từng thấy pháo hoa nào nhiều và dày đặc đến vậy.  

Những sợi kim quang tựa thác nước đổ xuống, rọi sáng cả bầu trời phương nam như ban ngày.  

*

"Hựu Niên, huynh là thần tiên à? Cầu gì được nấy hahahaha!"  

Ta túm c.h.ặ.t t.a.y hắn, cười đến nghiêng ngả, cười đến mức hắn sợ ta ngã, bèn dùng một tay siết chặt ta lại.  

*

Chợt, ta xuyên qua màn pháo hoa, chạm vào ánh mắt hắn.  

Rõ ràng hắn đang cười, nhưng trong ánh mắt lại giấu đầy bi thương.  

Ta không thích nhìn như vậy.  

Chết thì chết, làm gì mà sầu thảm đến thế.  

"Hôm nay có rượu hôm nay say, ngày mai có lo ngày mai lo! Rượu tới, thịt tới——"  

*

Tiểu Bát vác đến một chiếc rương nặng trịch.  

"Cô nương uống rượu cái gì, không muốn bắn pháo hoa à?"  

Mắt ta sáng bừng:  

"Muốn!"  

*

Hắn mua về một rương Chưởng Trung Kim Hoa, nói đây là loại pháo hoa thích hợp nhất cho nữ quyến.  

Loại này giống hệt pháo bông cầm tay đời sau, nếu có máy ảnh chụp lại, chắc chắn sẽ thành đạo cụ sống ảo cực phẩm.  

Hựu Niên tựa vào tường, nhìn ta đăm đăm, cứ như mỗi lần nhìn là bớt đi một lần.  

Ta nghe thấy đám ngục tốt tụm lại cười đùa.  

"Đúng là con nhà quyền quý dễ đa tình, sắp rụng đầu đến nơi rồi mà thế tử gia vẫn còn nhớ đến chuyện dỗ nữ nhân."  

Chậc, mất hứng ghê.  

*

"Xem ta đại bác thần uy!"  

Ta vung pháo bông, ném thẳng vào chân bọn họ.  

Những đốm lửa li ti bén vào vạt áo bọn họ, hù đám ngục tốt vắt giò lên cổ mà chạy.

20

Ngày Hai Mươi Tháng Tám, số ngục tốt đến chơi Ma Sói với chúng ta ngày càng ít đi.  

Chúng ta dần không gom đủ người chơi.  

Lần cuối cùng, chỉ đủ sáu người. Trước khi rời đi, ai cũng tặng ta một món quà.  

Có người tặng ta Ngũ Đế Tiền, có người đưa ta một tấm bùa bình an. Một đại ca ngục tốt còn tặng ta một nắm thịt khô, cười nói:  

"Mua đúng vị cô nương thích nhất đấy."  

Mọi người đều chắp tay cúi đầu, nói một câu:  

"Cô nương bảo trọng."  

Rồi họ rời đi.  

*

Ngày Hai Mươi Lăm Tháng Tám, lao đầu dẫn theo mấy giám ngục xuống dưới, điểm danh từng người, yêu cầu lăn tay.  

Bản án có vài chữ phồn thể ta không nhận ra, nhưng chữ nào không quá khác biệt thì vẫn đọc được.  

Trên đó viết:  

Thánh thượng có chỉ: Ba ngày sau, tại chợ đông, xử trảm hơn tám mươi nghịch đảng.  

*

Có lẽ vì bản án này kéo dài quá lâu, lâu đến mức đầu óc ta cũng han gỉ rồi.  

Bởi suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu ta lại là:  

Xử trảm giữa trưa, vậy là được thấy mặt trời rồi!  

Thế là ta không khóc, còn lăn tay cực kỳ dứt khoát.

Ta sờ lên gương mặt thô ráp của mình, chắp tay cầu xin:  

"Các đại nhân giám ngục ơi, có thể cho ta một cái d.a.o tỉa chân mày không? Ta muốn đánh chút phấn, dù sao cũng sắp mất đầu rồi, ta muốn lên pháp trường một cách xinh đẹp."  

Mấy vị giám ngục đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt đầy khó xử.  

Lao đầu lắc đầu, có phần không đành lòng:  

"Tiểu Ngư à, thôi đừng nghĩ đến chuyện đó nữa. Tội nhân trước khi hành quyết phải bị giải đi bêu đầu thị chúng, theo lệ thì phải bẩn thỉu lôi thôi mà ra ngoài."  

Ta lập tức hiểu ra.  

*

Những cực hình ở thời đại này, tác dụng trừng phạt phạm nhân chẳng bao nhiêu, nhưng tác dụng răn đe dân chúng lại cực kỳ to lớn.  

Muốn giếc gà dọa khỉ, muốn một lần răn đe trăm họ.  

Phải để bách tính nhìn thấy phạm tội bị tống vào đại lao sẽ bị bỏ đói đến gầy trơ xương, chấy rận đầy đầu, roi vọt in khắp người, không còn một tấc da lành lặn.  

Hình tượng của Thiên Lao trong lòng dân chúng, nhất định phải là địa ngục trần gian, đáng sợ khôn cùng.  

Bởi vậy, tội nhân tuyệt đối không thể chếc trong tư thái tươm tất.  

*

Sự nhân từ duy nhất trước khi hành hình, chỉ là một bữa ăn cuối cùng phong phú.  

Lao đầu hỏi chúng ta muốn ăn gì.  

Hựu Niên chỉ yêu cầu: "Hai cái bánh bao, một bát cháo rau."  

Còn ta:  

"Thịt kho tàu! Gà chiên giòn! Ngỗng quay! Cá chép hấp!"  

Lao đầu cười ha hả:  

"Được rồi, ta bỏ tiền túi, vì tiểu Ngư cô nương mà tốn kém một lần. Cô xuống dưới rồi thì nhớ nói lời hay với Diêm Vương giúp ta nhé."  

*

Ta trợn mắt lườm ông ta:  

"Ối giời ơi, nói kiểu gì vậy? Sao ta cứ phải gặp Diêm Vương hả? Bổn cô nãi nãi cả đời hành thiện tích đức, chính khí lẫm liệt, đương nhiên là lên trời gặp Tam Thanh lão tổ rồi!"  

Ngục tốt xung quanh bật cười rôm rả.  

Cảnh tượng ồn ào náo nhiệt, chẳng khác gì đang tiễn người thân đi xa.  

Chúng ta thức trắng đêm, trò chuyện không dứt.  

Không nhìn thấy mặt trời, cũng không cần phân biệt đêm ngày.  

*

Ta kể với Hựu Niên về gia đình, bạn bè của ta. Kể về chuyện học hành, chuyện đi làm, kể về hai cuộc tình của ta, đều kết thúc trong hòa bình.  

Thế nhưng rõ ràng ta đã sống hai mươi lăm năm, vậy mà khi kể lại tuổi thơ, rồi đi học, rồi đi làm, tổng cộng cũng chỉ mất hai ba ngày là kể xong.  

*

Tóc ta đã lâu không cắt.  

Mấy nha hoàn dùng dầu thơm dưỡng mấy lần, nay suối tóc đen óng mượt đến nỗi kiến đứng lên còn trượt té.  

Thế là ta lại tiếc, không muốn cắt nữa.  

*

Hựu Niên đập vỡ một cái bát, nhón một mảnh sứ, cạo sạch râu trên cằm.  

Nhìn ta cầm lược loay hoay mãi không chải xong tóc, hắn bèn đón lấy chiếc lược trong tay ta.  

"Để ta." 

Hắn dùng một dải lụa đỏ buộc tóc cho ta.  

Ngón trỏ bên phải của hắn từng bị gãy rồi nối lại, không còn linh hoạt, buộc rồi lại tháo, vụng về mà kiên nhẫn, loay hoay cả buổi.  

Ta đưa tay ra sau sờ thử—một đuôi ngựa cao, gọn gàng sạch sẽ.  

Rất hợp ý ta.  

Ta cố nén nước mắt, kiễng chân, ôm lấy cổ hắn, dụi mặt vào vai hắn một cái.  

"Hựu Niên, có thể gặp được huynh vào chặng cuối của đời mình, muội thật sự rất vui."  

Hắn cúi đầu, cằm khẽ cọ vào mái tóc ta, giọng trầm ấm như hơi thở phả bên tai:  

"Đó cũng là phúc phận của ta."  

*

Bên ngoài "KENG! KENG! KENG!", tiếng cồng vang từng hồi như hối thúc mạng người.  

Giám ngục hô lớn:  

"Tội nhân nam đứng bên trái! Tội nhân nữ đứng bên phải! Sau khi kiểm tra thân phận, lập tức áp giải lên xe tù diễu phố!"  

*

Tại sao lại phải tách nam nữ? Chếc cũng không được chếc cùng nhau sao?  

Trái tim ta run rẩy, sợ hãi đưa tay níu lấy hắn.  

Hựu Niên lập tức nắm lấy tay ta, ngón tay đan chặt. Hắn kề môi sát bên tai ta, giọng cực kỳ thấp, hơi thở quét qua tóc mai ta.  

Ngoài mặt, ai nhìn vào cũng thấy một đôi uyên ương số khổ đang quyến luyến nhau.  

Nhưng chỉ có ta, mồ hôi túa ra đầy người.  

"Tiểu Ngư, ta không dám dặn dò nhiều, chỉ sợ trời không chiều lòng người."  

"Muội là cô nương thông minh. Hôm nay... _tùy cơ ứng biến._ "  

*

Tùy cơ ứng biến?!  

... Có ý gì chứ!  

Chưa kịp hỏi thêm, đám ngục tốt đã kéo chúng ta ra xa.  

*

Khoan đã huynh ơi! Rốt cuộc là muội phải ứng biến cái gì đây?  

Muội không thông minh đâu! Bình thường muội giả vờ vậy thôi chứ muội không thông minh chút nào hết!  

Đây là chuyện liên quan đến mạng sống, sao huynh không nói kế hoạch cho muội biết chứ!  

*

Trái tim ta đập loạn xạ, tiếng máu chảy rần rần trong tai, suy nghĩ hỗn loạn đến cực điểm, ấy vậy mà 

Ta bỗng nhận ra vài điều bất thường.  

*

Là Thập Ngũ chạy đi chạy lại bên ngoài.  

Là Tiểu Bát nghỉ phép mấy ngày, lúc quay lại liền thay đổi tính nết.  

Là lao đầu đối với ta ngày càng mập mờ.  

Là Lan công công cung kính lấy lòng, là pháo hoa giơ tay là có.  

Mọi chuyện chợt liên kết với nhau, như một tia chớp giáng xuống đầu ta, đánh bật mọi thứ trở nên sáng tỏ.  

*

Cỏ rắn nằm dưới tro, dây mạch vươn nghìn dặm.  

(Cỏ rắn: kế hoạch dài hơi, ngầm nuôi dưỡng thế lực) 

Ta nhón chân, ngửa cổ lên, dõi theo vẻ mặt của Hựu Niên.  

Muốn nhìn xem trên khuôn mặt hắn có phải là thần sắc "mọi chuyện đã nằm trong tay" hay không.  

Thế nhưng xung quanh quá đông người, ta không nhìn thấy gì cả.  

*

Bên cạnh ta, từng tốp từng tốp tử tù đi qua.  

Có người khóc lóc, có người gào thét, có người cười ngông cuồng.  

Người nào người nấy đều mang gông cùm nặng nề, khoác trên mình bộ áo tù bẩn thỉu.  

Có người dắt theo đứa trẻ còn nhỏ, nước mắt lặng lẽ rơi.  

Có người chân què, đi từng bước xiêu vẹo.  

Có người quỳ xuống bậc đá, van xin ngục tốt nhắn lại vài lời cho người thân.  

Có người đứng thẳng lưng, tóc bạc lưa thưa, dung mạo thanh đạm như một vị ẩn sĩ phong cốt, đi ra khỏi đại lao rồi vẫn điềm nhiên vẫy tay chào đám đông.  

*

Hừ! Vậy là so kè diễn xuất chứ gì?  

*

Ta sải bước lao ra khỏi bóng tối, ngẩng cao đầu bước vào ánh sáng.  

"Ngửa mặt lên trời cười lớn mà đi, thân này há phải cỏ dại vô danh!"  

(Ý thơ: đời người có chí lớn, đâu thể lụi tàn như cỏ dại.)  

"Hôm nay chỉ có thiếu niên ta, dám hỏi trời cao thử lưỡi gươm!"  

(Ý thơ: hôm nay ta đây là thiếu niên hào kiệt, dám đứng giữa trời cao múa đao.)  

"Thân chinh ba ngàn dặm, một kiếm c.h.é.m trăm vạn quân!"  

(Ý thơ: ta bôn ba ba nghìn dặm, một thanh kiếm có thể chống chọi trăm vạn quân.)  

*

Xung quanh im phăng phắc.  

Bách tính, phạm nhân chưa từng gặp mặt, tất cả đều mắt sáng rực nhìn ta chằm chằm.  

...  

Ờm. Hình như ta diễn không đạt rồi.  

*

Ta co người lại trong xe tù, nước mắt chảy ngược vào tim.  

Người ta chỉ muốn làm anh hùng một lần thôi mà. Trên phim á, mỗi lần nhân vật chính vừa dứt lời, không phải ai cũng hô vang, cổ vũ ầm trời à?  

Chắc chắn đây không phải kịch bản ta làm nhân vật chính rồi.  

*

Lên pháp trường, mỗi người đều bị cắm sau lưng một tấm gỗ, ghi lại tên tuổi của mình, nghe nói gọi là bài vong mệnh.  

Quan giám trảm ra lệnh quỳ xuống, nhưng chẳng mấy ai làm theo, người nào cũng đứng thẳng.  

Còn hơn nửa canh giờ nữa mới đến giữa trưa, có một viên tiểu lại mặc áo xanh đứng trên đài, đọc bản án của chúng ta.  

Không có loa phóng thanh, tiểu lại nọ phải gào to, đọc đến khản cả giọng.  

Bầu không khí, một chút cũng không giống trên phim 

Không nghiêm trang, không uy nghiêm.  

Bên dưới pháp trường, bách tính chen chúc như biển người.  

Có người bưng chén cơm, có người bế con nhỏ.  

Thỉnh thoảng lại thấy vài ba văn sĩ, mặt đầy nghiêm túc, lông mày chau chặt.  

Nhưng đa phần đều mang vẻ tò mò xen lẫn mơ hồ, chẳng khác gì bác trai bác gái đứng đầu thôn hóng hớt xem làm thịt lợn.  

Thời đại ngu muội này, thật đáng buồn.  

Đứng lâu mỏi chân, bản án còn chưa đọc xong, ta bèn ngồi bệt xuống đất.  

Tầm nhìn hạ thấp, ồ! Ta vừa nhìn thấy gì thế này?  

Một tử tù đứng trước mặt ta, ống tay áo rộng thùng thình, bên trong giấu một con d.a.o nhỏ!  

Dao nhọn cọ vào dây thừng trói cổ tay, cưa tới cưa lui, dường như sắp cắt đứt rồi!  

Khoan đã huynh ơi! Huynh định làm gì vậy?  

Có lẽ cảm nhận được hơi thở đông cứng của ta, phạm nhân trước mặt từ từ quay đầu, hướng ta cười thật tươi, hàng răng trắng muốt sáng lóa.  

Chính là khuôn mặt của Tiểu Bát!  

Tim ta nhảy lên tận cổ, lập tức bước lên một bước, nép sát vào hắn, sợ d.a.o nhỏ bị ai phát hiện.  

Ta còn tranh thủ đảo mắt liếc trái một cái, liếc phải một cái.  

Không ngờ, trên pháp trường này, có mấy phạm nhân đều đã cắt đứt dây trói.  

Không đúng!  

Tại sao chỉ có ta là không có dao để cắt dây?! 

Ta sốt ruột đến mức nghiến răng ken két, lại không dám lén thì thầm với ai, sợ bại lộ bọn họ.  

Trái tim ta bị mặt trời nướng đến khô khốc, phiền não đến cực điểm.  

Quan giám trảm chằm chằm nhìn vào giờ Ngọ, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, mười mấy đạo lệnh xử trảm từ trên cao rụp rụp ném xuống.  

"Giờ đã đến—Hành hình!"  

Xong đời ta rồi!  

Hơn mười tên đao phủ ngậm rượu, phun phì phì lên lưỡi đao sáng loáng.  

Có người ấn ta quỳ xuống.  

Cả đầu gối, bả vai, lồng n.g.ự.c đều nhũn như bông, chỉ có đôi mắt là vẫn đảo quanh bốn phía.  

Người cướp pháp trường đâu rồi? Nếu còn không đến, bà đây phải xuống âm phủ chơi Ma Sói với Diêm Vương rồi!  

"Vút—!"  

Một mũi tên lệnh xé gió lao vút lên trời!  

Hơn mười bóng đen bịt mặt nhào lộn bay ra từ hai tòa trà lâu hai bên, xuyên qua đám đông, tuốt đao xông thẳng lên pháp trường!  

Người cầm đầu quát lớn:  

"Gian thần lộng quyền, các ngươi không ra tay phò tá xã tắc, mà còn hãm hại trung lương!"  

"Các vị nghĩa sĩ—Giết!"  

Cuối cùng, ta cũng được chứng kiến cảnh tượng trong phim truyền hình rồi!  

Hàng nghìn bách tính vây xem pháp trường nháo nhào bỏ chạy.  

Tiếng binh khí chạm nhau, tiếng hò hét chém giết, tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp chợ, cả khu vực xung quanh hỗn loạn đến trời long đất lở!  

Một kẻ bịt mặt vung đao bổ tan gông cùm trên cổ ta, mơ hồ nói câu gì đó:  

"Cô nương, mau chạy! Chạy về Giang... phủ!"  

Nói xong, hắn cầm đao nhảy vọt lên pháp trường, tiếp tục giết đỏ mắt.  

Khoan đã, quay lại!  

Ta chưa nghe rõ!  

Ta chưa nghe rõ mà!!!  

Giang… cái gì?  

Giang nào? Giang hay Giang? Hay là Tưởng? Hay là Tống?  

Ta xuyên không bốn tháng, lần đầu tiên rời khỏi thiên lao, trong kinh thành không biết một ai, làm sao mà biết được Giang XX là quan gì?  

Không lẽ phải đi hỏi từng người dân ven đường chắc?  

*

Trên pháp trường, đao kiếm loạn xạ, máu tươi nhuộm đỏ.  

Câu "Tùy cơ ứng biến" sáng nay của Hựu Niên như sấm sét giáng xuống, chớp bùng nổ trong đầu ta!  

Ta nghiến răng, bật người đứng dậy, lao ra chợ rau, giật lấy một con ngựa trông có vẻ dễ thương nhất.  

Vừa túm, vừa leo, vừa trèo, vất vả lắm mới cưỡi lên được!  

Ta vỗ vỗ cổ nó, thầm cầu nguyện:  

"Ngựa ơi ngựa, nhìn mi là biết mi là ngựa tốt, mạng của ta hoàn toàn nhờ cậy vào mi đấy."  

"Chúng ta rời khỏi kinh thành nào—YA!!!"

21

Kinh thành đã đại loạn!  

Quan sai mang đao, kỵ binh vác súng, doanh trại Thần Cơ với nỏ cầm sẵn trong tay—tất cả đều đang hối hả kéo đến pháp trường!  

Ta xé toạc bộ tù phục, ép sát người vào lưng ngựa, mặc cho gió rít gào bên tai!  

Trước mặt ta, những hàng rào chông sắt chặn cổng thành ngày càng gần, mũi nhọn tua tủa, như thể có thể xuyên thấu người ta!  

Ta ôm chặt cổ ngựa, ghìm chặt bụng nó, giọng run rẩy gào lên:  

"Ngựa ngoan—Nhảy! Nhảy cao bao nhiêu thì nhảy bấy nhiêu!"  

Con thần mã dưới thân ta dẫm mạnh bốn vó, nhấc bổng cả người lên không!  

Trước mắt ta bỗng tối sầm, rồi lại sáng rực 

Ta đã thoát ra khỏi cổng thành!  

Băng qua đường hầm, vượt qua hào nước, quan đạo trải dài trước mắt!  

Con ngựa mở hết tốc lực, chạy càng hăng hơn!  

Hai bên đường là cỏ khô, cây xanh, khe suối róc rách, chim chóc ríu rít hót vang.  

Mặt trời chói chang đâm thẳng vào mắt ta, khiến nước mắt không ngừng tuôn rơi 

Nhưng ta không muốn nhắm mắt!  

Ngày còn trong tù, ta chưa từng dám nghĩ về thế giới bên ngoài.  

Không dám khao khát tự do—sợ rằng nếu nghĩ đến, ta sẽ phát điên trong bóng tối triền miên!  

Năm tháng đằng đẵng năm tháng trời…  

Cuối cùng, cơn nghẹn khuất trong lồng n.g.ự.c ta đã có thể thoát ra, hòa vào trời đất bao la!  

"Ta tự do rồi!!! AHAHAHAHA!!!"  

"Wuhu!!"  

"Ooooohhhhh!!"  

Ta cưỡi ngựa, ngửa cổ cười sằng sặc, hú hét như một kẻ điên.  

Âm thanh của ta xuyên qua rừng cây 

Thế mà từ trong bụi rậm, có tiếng vọng lại:  

"Ooooohhhhh!!"  

"Ooooohhhhh!!"  

"Ooooohhhhh!!"  

Hết đợt này đến đợt khác!  

Nụ cười trên mặt ta cứng đờ.  

Có gì đó sai sai.  

Hồi âm mà còn biến điệu được sao?!  

Bên trái 

Trong rừng rậm, từng cái đầu lần lượt nhô lên: một cái… hai cái… ba bốn năm cái…  

Bên phải 

Sau những ụ rơm, sáu cái… bảy cái… tám chín mười cái…  

Trước mặt, sau lưng, bốn phía đều có người nhảy ra!  

Ước chừng hơn mấy chục tên!  

Người nào người nấy quấn vải xám quanh đầu, cầm cung sứt mẻ, đao gỉ sét, mặc áo vải rách rưới, chân đi giày rơm.  

<-- Chương trước                                                                                Chương tiếp theo -->

Scalp Salt Detox

Nguyễn Phương Minh
|
Ngày 12/05/2025

"𝐒𝐜𝐚𝐥𝐩 𝐬𝐚𝐥𝐭 𝐝𝐞𝐭𝐨𝐱" (tẩy da đầu bằng muối) là một quy trình chăm sóc da đầu chuyên sâu, thường xuất hiện trong các spa hoặc...

Xem thêm

Xu hướng mĩ phẩm vi sinh

Nguyễn Phương Minh
|
Ngày 12/05/2025

“Mỹ phẩm vi sinh sẽ là tương lai của chăm sóc da hiện đại” – theo chuyên gia da liễu Dr. Whitney Bowe (Mỹ), người...

Xem thêm

Trị Mụn Tại Nhà – Sau Kì Nghỉ Dài

Nguyễn Phương Minh
|
Ngày 30/04/2024

  Mụn sẽ xuất hiện khi lỗ chân lông bị tắc nghẽn. Bã nhờn, mồ hôi, vi khuẩn, bụi bẩn tích tụ lại không thoát ra...

Xem thêm

Phương pháp chăm sóc da Skin Cycling

Nguyễn Phương Minh
|
Ngày 01/03/2023

Skin cycling – Vòng lặp dưỡng da được cho là phương pháp dưỡng da mới mẻ, tối ưu và vì thế tạo hiệu ứng kích...

Xem thêm

Dự đoán xu hướng dưỡng da năm 2023

Nguyễn Phương Minh
|
Ngày 24/02/2023

Năm 2022 đã khép lại, thị trường mĩ phẩm và các diễn đàn dưỡng da đã chứng kiến những sự chuyển mình của lĩnh vực...

Xem thêm

Tóc sâu - nguyên nhân và cách xử lí

Nguyễn Phương Minh
|
Ngày 08/02/2023

Khi phát hiện có tóc sâu hay còn gọi là tóc ngứa, nhiều người thường chọn cách nhổ bỏ nhưng đây không phải là giải...

Xem thêm

NHẬN NGAY KHUYẾN MÃI VÀ BÀI VIẾT HAY NHẤT TỪ TYNNYL

icon icon icon

Giỏ hàng